Chương 5: Con làm con bé khóc, con tự đi mà dỗ!

Trên tay rơi vào khoảng không, cô bé cũng không nhụt chí.

Lại kiên trì bò về phía đối phương.

Mắt thấy ống quần của mình lại rơi vào tay đối phương, Từ Gia Diễn lùi về phía sau một bước.

Cái trán nhỏ của cô trực tiếp tiếp đất.

Cũng may, trên sàn có một tấm thảm.

Từ Gia Diễn không ngờ đối phương sẽ ngã xuống, vô thức đưa tay ra, nhưng đã muộn một bước.

Nhìn cục thịt ngã xuống bên chân mình, khóe môi anh không khỏi mím chặt.

Cú ngã của cô bé khiến Lâm Vãn giật mình, vội vàng bước tới ôm cô bé rồi dỗ dành: "Cục cưng, ngã có đau không?"

Cô bé không khóc mà chỉ thò đầu ra khỏi ngực bà, đôi mắt to ươn ướt nhìn về phía Từ Gia Diễn, lại một lần nữa vươn tay về phía anh: "Anh ơi, ôm!"

Bàn tay vươn ra chờ đợi hồi lâu vẫn không được đáp lại. Đôi mắt to của cô bé dần trở nên mờ mịt, giây tiếp theo, tiếng kêu kinh thiên động địa vang lên trong phòng.

"Ngậm miệng!" Từ Gia Diễn thiếu kiên nhẫn hét lên.

Nhưng tiếng khóc vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Lâm Vãn nhìn anh với vẻ mặt "con làm con bé khóc, con tự đi mà dỗ".

Từ Gia Diễn cảm thấy trán đau nhói, tại sao trên đời lại có sinh vật đáng ghét như vậy?

Anh kìm nén tính khí của mình, nhìn Lâm Vãn: "Muốn con bế giúp mẹ cũng được, nhưng chuyện thông gia từ bé gì đó thì dừng lại, sau này mẹ không được nhắc đến chuyện đó nữa."

Nhìn thấy oắt con thỏa hiệp, Lâm Vãn vội vàng gật đầu: "Được, được."

Nhiệm vụ cấp bách nhất là phải dỗ dành cô bé thật tốt trước.

Còn về phần hôn ước của hai người, không vội.

Nếu thực sự không được, chẳng phải còn đứa thứ hai sao?

Tuy đứa thứ hai không thông minh bằng đứa thứ nhất nhưng vẫn có khuôn mặt rất thu hút.

Lâm Vãn không có chút hoảng nào.

Sau đó, Từ Gia Diễn mới nhặt cục thịt từ trên mặt đất lên.

Thực ra cô bé cũng không quá béo, chỉ là trẻ con hơi mập chút xíu thôi, ôm trong tay có cảm giác mềm mềm.

Từ Gia Diễn ghét thì có ghét, nhưng động tác lại ôn hòa hơn trước rất nhiều. Ít nhất thì anh không còn xách cô bằng một tay nữa.

Bởi vì trong nhà có Từ Cẩn Ngôn trạc tuổi nên động tác ôm người của Từ Gia Diễn rất thuần thục, Lâm Vãn cũng không lo anh sẽ làm rơi cô.

Ngay khi nằm trong vòng tay của Từ Gia Diễn, cô bé đã thôi không khóc nữa, chóp mũi đỏ hồng, cô nấc một cái, ánh mắt vừa nức nở vừa ngơ ngác nhìn Từ Gia Diễn.

Sau đó, cô lại duỗi bàn tay mũm mĩm ngắn ngủi ra, lại nắm lấy tai anh.

Từ Gia Diễn theo bản năng muốn bảo cô buông ra, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt to đẫm nước của cô bé, nghĩ đến tiếng kêu chói tai trước đó của cô, anh chỉ cau mày không nói gì.

Lâm Vãn thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, ở bên cạnh đề nghị: "Con có muốn ôm con bé về phòng chơi một lát không? Con bé khóc lâu như vậy, chắc một lát nữa sẽ muốn ngủ."

Từ Gia Diễn lạnh lùng nhìn sang.

Ý gì đây?

Chẳng lẽ đối phương còn muốn anh dỗ cô bé này ngủ sao?

Lâm Vãn chớp chớp mắt, đáp lại anh bằng ánh mắt khẳng định: "Con muốn ôm con bé mãi à?"

Tất nhiên là anh không muốn.

Từ Gia Diễn tối sầm mặt, nhịn xuống xúc động muốn ném người ra ngoài, hỏi: "Phòng của em ấy ở đâu?"

Lâm Vãn: "Phòng nào?"

Từ Gia Diễn: "Con đang hỏi, buổi tối em ấy ngủ ở đâu?"

Lâm Vãn cười nói: "Con bé còn nhỏ như vậy, chắc chắn buổi đêm không thể ngủ một mình. Mẹ đã nghĩ rồi, cho con bé ngủ trong phòng của con."

"Không thể nào, con từ chối! Mẹ đừng nghĩ đến chuyện đó." Từ Gia Diễn từ chối ba lần liên tiếp.

"Được, vậy thì để con bé lựa chọn."