Chương 8: Ánh chớp vụt sáng
Mùa hè này, Hứa Tự Tại cùng Ninh Hạo đi chơi rất nhiều nơi, đi Hậu Hải chèo thuyền, đi hết thảo cầm viên, đi xem kịch nói ở Đại kịch viện quốc gia, đi Di Hoà Viên nghỉ mát, đi hồ Liên Hoa hái sen, hễ là những nơi có thể vui chơi họ đều muốn ghé qua một lần.
Ninh Hạo nhìn một quyển album, không nén được cảm xúc: "Trước kia khi còn ở Bắc Kinh, không cảm thấy nơi đó vui, nay xa rồi ngược lại thấy hoài niệm về Bắc Kinh."
"Nói chuyện làm gì giống ông cụ non thế?" Hứa Tự Tại cười cậu."Người đã già rồi!" Ninh Hạo than thở. "Già cái đầu cậu í!" Hứa Tự Tại dùng quả đấm nhỏ của mình đấm vào ngực Ninh Hạo, bị cậu ấy ngăn lại, " Cậu muốn mưu sát tớ à, hai năm không gặp sao cậu lại trở nên bạo lực thế?"
Bị cậu ấy nắm lấy quả đấm của mình, Hứa Tự Tại không nhúc nhích tay ra được, đổi dùng chân công kích, Ninh Hạo không thể làm gì khác hơn là dùng chân khống chế chân Tự Tại, làm cho cô cả người đều không nhúc nhích được."Ha ha,chịu thua chưa?" Ninh Hạo nói.
Hứa Tự Tại phát hiện cả người mình đang trong ngực của Ninh Hạo, muốn nhúc nhích cũng không được, "Đại nhân xin tha mạng, tiểu nữ nhận thua rồi!" Cô ấy nói. Trong khoảng cách như thế Ninh Hạo nhìn Hứa Tự Tại, đột nhiên phát hiện cô đã trưởng thành, không còn là cô bé suốt ngày nắm tay lôi kéo cậu rong chơi khắp nơi.
Hứa Tự Tại phát hiện Ninh Hạo nhìn mình với ánh mắt kì lạ, hỏi: " Cậu làm sao vậy?"
Ninh Hạo khẽ hỏi: "Hứa Tự Tại, cậu nói xem chúng ta có thể thân thiết như thế này mãi mãi không?"
"Có thể chứ!" đáp án khẳng định trong lúc Hứa Tự Tại chưa kịp suy nghĩ đã thốt lên.
Ninh Hạo vỗ vai cô, "Cô nhóc ngốc, đã hứa rồi là không được nuốt lời đâu đấy!"
"Dĩ nhiên!"
Khi kết thúc trại hè, Trình Tử Chấp bị phơi nắng khiến da ngăm đen, khi cậu đá cầu với những đứa trẻ khác ở đại viện, Hứa Tự Tại cùng Ninh Hạo đều nhận không ra cậu ấy.
Hứa Tự Tại chỉ vào cây hòe già trong đại viện nói, "Khi còn bé chúng ta thích nhất là đến chỗ này chơi."
Ninh Hạo nhìn cô cười: "Khi đó cậu thích nhất chiếc xích đu này, thường xuyên nhìn nó bằng ánh mắt khát khao, lộ ra vẻ tội nghiệp, nhưng nó lại bị Trình Tử Chấp và Quan Mỹ Vân chiếm làm sỡ hữu riêng, có phải khi đó cậu đã rất tức giận?"
" Còn lâu mới có chuyện đó!" Hứa Tự Tại cười ngại ngùng.
"Còn nói không có? Ngày đầu tiên cậu đến đại viện thì đã cùng Trình Tử Chấp giành cái xích đu này đến nỗi xảy ra đánh nhau rồi!" Ninh Hạo nói.
Hứa Tự Tại thật sự cảm thấy ngượng, nói "Khi đó cậu ấy rất hỗn xược, thật là thiếu sự dạy dỗ mà!"
"Đúng rồi, và cũng chỉ có cậu mới dám dạy dỗ cậu ấy?" Ninh Hạo dùng ngón tay chỉ vào sống mũi Hứa Tự Tại, bọn họ bây giờ vẫn thân thiết giống như hồi còn bé.
"Cậu bóp mũi tớ, nó bị cậu làm xẹp đi rồi, xấu chết đi được!" Hứa Tự Tại đuổi theo Ninh Hạo cũng muốn bóp lại cái mũi của cậu ấy.
Trình Tử Chấp ở đằng xa nhìn thấy Hứa Tự Tại, người con trai đi cùng cô ấy có phải là Ninh Hạo không nhỉ? Cậu ấy cao lớn lên nhiều, cũng cường tráng hơn, xem ra cũng ra dáng đàn ông rồi. Nhìn bọn họ thân thiết vui đùa với nhau như thế, Trình Tử Chấp cảm giác mình giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, cảm thấy cô độc. Mặc dù chung quanh có rất nhiều người chơi đùa vui vẻ với cậu, nhưng trong mắt của cậu luôn chỉ có hình ảnh Hứa Tự Tại và Ninh Hạo.
Trình Tử Chấp cũng không hiểu tại sao mình lại đi qua chỗ kia chào hỏi họ, nhưng cậu cũng đã đi qua đó rồi.
"Trình Tử Chấp!" Ninh Hạo thấy Trình Tử Chấp có chút giật mình, "Lâu quá không gặp."
Trình Tử Chấp cười nhẹ, "Đúng vậy, đã lâu không gặp, cậu vẫn khỏe chứ?" Trình Tử Chấp cùng Ninh Hạo không phải là cùng một kiểu người, cũng không có giao tình sâu nặng, trong khi Trình Tử Chấp dắt bọn trẻ ở đại viện đi đá bóng, bắt tổ chim, thì Ninh Hạo đang cùng Hứa Tự Tại đào cát, nghịch bùn, đi dạo loăng quoăng trong đại viện. Ninh Hạo và Trình Tử Chấp luôn xa lạ, có lẽ từ nhỏ cậu đã ý thức được điều này, cậu và Trình Tử Chấp mãi mãi sẽ không thể trở thành bạn của nhau.
Ninh Hạo và Trình Tử Chấp đứng chung một chỗ lại không biết nói gì, để tránh có sự lúng túng, Ninh Hạo không thể làm gì khác hơn là kéo Hứa Tự Tại đi nơi khác, "Chúng tôi muốn đi dạo, cậu có muốn đi chung không?" Ninh Hạo nắm tay Hứa Tự Tại, rất lịch sự hỏi Trình Tử Chấp.
"Không đâu, hoan nghênh trở lại, hai cậu đi đi nhé!" Trình Tử Chấp nhìn bóng lưng Ninh Hạo và Hứa Tự Tại cùng nhau rời đi mà đăm chiêu, hóa ra, tất cả đều không thay đổi, từng màn kí ức tuổi thơ vừa tái hiện lại ngay trước mắt.
Sau nghỉ hè nhập học lại, Hứa Tự Tại, Nghiêm Băng cùng mấy bạn học sinh sơ trung năm hai đại diện trường tham cuộc thi biện luận học sinh trung học toàn thành phố, trải qua hai vòng loại, cuối cùng toàn thành phố chỉ còn lại Bát Nhất và trường trung học thuộc đại học R, hai trường tranh giành hạng nhất.
Hứa Tự Tại đã sớm nghe nói Trình Tử Chấp học trường trung học thuộc đại học R cũng tham gia thi biện luận, hơn nữa cậu ấy biểu hiện khá xuất sắc ở hai đợt đấu vòng loại, các bạn học đều gọi cậu ấy là " Nhà biện luận tài ba", xem ra vòng chung kết bất cứ giá nào cũng không tránh khỏi một trận quyết chiến cùng Trình Tử Chấp.
Trình Tử Chấp tham gia thi biện luận đơn giản là muốn gϊếŧ thời gian, cậu gần đây quá rãnh rỗi, đọc sách không vô nữa, không tìm một ít chuyện để làm thì sẽ luôn suy nghĩ lung tung, cậu sợ mình tẩu hỏa nhập ma, cho nên rất cố gắng thay đổi cách suy nghĩ. Cậu không ngờ sẽ gặp Hứa Tự Tại trong cuộc thi.
Vòng đấu loại thứ nhất, trường trung học thuộc đại học R và trường trung học thuộc đại học B tỷ thí với nhau, cả hai bên đều là đối thủ mạnh trong các đội mạnh, lần này gặp nhau dĩ nhiên tránh không được một cuộc ác chiến. Trình Tử Chấp lúc bắt đầu cũng không thi thố hết mình, chẳng qua xem như chơi đùa mà thôi, nhìn thấy giáo viên bên trường trung học thuộc đại học B chuẩn bị rất kĩ lưỡng cho học sinh bên đội mình, tình thế bị áp đảo, Trình Tử Chấp có chút không kịp trở tay, cậu nghĩ dứt khoát bỏ cuộc cho rồi, đang định bỏ cuộc thì thấy Hứa Tự Tại và Nghiêm Băng cũng ngồi ở khu vực dành cho tuyển thủ, chuẩn bị tham gia vòng thi tiếp theo, Trình Tử Chấp vực dậy tinh thần, ha ha, nếu Hứa Tự Tại cũng tới tham gia, vậy sao mình không cố gắng kiên trì đến cùng, không chừng đến cuối cùng còn có thể gặp bọn họ, đến lúc đó quyết một trận cao thấp, không phải là rất thú vị sao?
Lúc phát biểu tổng kết, Trình Tử Chấp thay đổi giọng điệu đùa giỡn khi nãy bằng giọng điệu nghiêm túc hẳn hoi, logic rõ ràng, trích dẫn điển ngữ, nói rất đĩnh đạc, khiến cho ban giám khảo, khán giả ở trên đài, dưới đài mở rộng tầm mắt, khi cậu phát biểu xong bài tổng kết, tiếng vỗ tay dưới khán đài kéo dài hồi lâu không dứt. Hứa Tự Tại và Nghiêm Băng cũng vỗ tay theo, Nghiêm Băng nói với Hứa Tự Tại: "Xem ra cậu ấy là đối thủ lớn nhất của chúng ta đó!"
Kết quả, vòng đấu loại thứ nhất, trường trung học thuộc đại học R đã đánh bại trường trung học thuộc đại học B, làm cho những trận đấu kế tiếp thiếu đi một đối thủ mạnh.
Mặc dù Hứa Tự Tại trầm lặng ít nói, nhưng logic của cô rõ ràng, suy nghĩ nhanh nhẹn, ăn nói rõ ràng, cho nên trải qua mấy vòng thi đều giành được thắng lợi, rất nhiều người bắt đầu nhìn cô với cặp mắt khác xưa. Có một số người thậm chí bàn tán ở sau lưng cô nói: "Nhìn kìa, chính là cậu ấy, nghe nói rất lợi hại!" "Thật nhìn không ra, cứ nghĩ cậu ta dễ đối phó cơ đấy!" "Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, ai mà đo được nước biển cơ chứ!" "Ừ, đợi đến trận chung kết xem biểu hiện của cậu ấy ra sao!" Dù các bạn học bàn luận về mình ở sau lưng ra sao đi nữa, Hứa Tự Tại đều coi như không nghe thấy, vẫn tập trung tinh thần chuẩn bị ra sân thi đấu.
Trận chung kết hôm đó, giáo viên học sinh của cả hai bên trường cũng tới hỗ trợ, điều làm cho học sinh Bát Nhất cảm thấy tức giận nhất chính là bạn học Quan Mỹ Vân lại phản chiến, đi làm đội trưởng đội cổ động viên của trường trung học thuộc đại học R.
Cuộc thi này, Đài Truyền Hình Trung Ương tiến hành phát sóng trực tiếp, cho nên giới truyền thông cũng rất coi trọng, khi đang chuẩn bị bước vào cuộc thi, Hứa Tự Tại thấy có phóng viên phỏng vấn Trình Tử Chấp, nữ phóng viên trẻ tuổi đưa ra cái micro lớn tiếng hỏi: "Vị bạn học này, em ở trường nào?" "Trường trung học thuộc đại học R!" Trình Tử Chấp trả lời đơn giản.
"Xin hỏi hôm nay các em có tự tin sẽ đoạt giải quán quân không?" "Rất có tự tin!". Dưới con mắt của Hứa Tự Tại đánh giá, Trình Tử Chấp cười quả thật rất liều lĩnh. " Cứ cười đi, cẩn thận bay cao, sẽ té đau cho mà xem!" Cô nói thầm trong lòng.
Trình Tử Chấp nhìn thấy Hứa Tự Tại, vội vàng kéo cô lại, nói với phóng viên, "Hôm nay chúng tôi cùng nhau tranh biện, có thể nhờ ngài phóng viên chụp cho chúng tôi một kiểu không?" Phóng viên mong chờ có thể có nhiều cơ hội như thế này để tiếp xúc nhiều hơn với thí sinh dự thi, cho nên lập tức giơ lên máy ảnh hướng về phía hai người họ tách tách tách chụp liền mấy kiểu.
Ở trước mặt phóng viên Hứa Tự Tại cũng không nên nổi giận làm gì, dùng sức hất tay Trình Tử Chấp ra, nói: "Gặp lại trong trận đấu!"
Trường trung học Bát Nhất rút thăm làm bên chính biện, quan điểm là các môn đều tinh thông hơn hẳn một môn tinh thông, trường trung học thuộc đại học R là bên phản biện, quan điểm dĩ nhiên là trái ngược với bên chính biện. Hai bên đương nhiên là đã chuẩn bị trước rất nhiều tài liệu, cuộc tranh tài bắt đầu, Trình Tử Chấp ra vẻ mạnh mẽ chấn định vị trí đầu trận tuyến, đội trung học Bát Nhất chỉ có thể phòng ngự một cách khó khăn, Hứa Tự Tại thấy tình thế bất lợi, vội vàng lộ ra một chút sơ hở, cố ý nói các môn tinh thông không nhất định là chính xác.
Một thành viên trong đội trường trung học thuộc đại học R vì nóng lòng muốn đánh bại đối phương, cho nên dựa theo quan điểm của Hứa Tự Tại mà tiếp tục trình bày, do đó chứng minh ý kiến trước đó mà Hứa Tự Tại đưa ra là chính xác, điều này vừa đúng lúc để cho Nghiêm Băng tóm được điểm yếu, tiếp tục dựa theo logic của Hứa Tự Tại mà nói tiếp, cư nhiên lại phát hiện ra các bạn ở trường trung học thuộc đại học R nói nãy giờ đều là thay trường Bát Nhất biện luận. Hứa Tự Tại và Nghiêm Băng rốt cục đã thay đổi được thế cục, nhưng hai bên đều là cao thủ kinh nghiệm dày dạn, nhất thời giằng co lên, cũng khó phân thắng bại. Phát biểu xong bài tổng kết, hai bên đều căng thẳng cùng đợi kết quả thi.
Rất nhiều chuyên gia giám khảo đều đang khó xử, học sinh của cả hai trường đều rất xuất sắc, nếu cho trường nào ít điểm hơn chút cũng đều không nỡ, ban giám khảo nghiên cứu mất nửa giờ, cuối cùng vẫn là đưa ra quyết định Bát Nhất đoạt giải quán quân.
Nhưng bởi vì bạn học Trình Tử Chấp bên phản biện biểu hiện không tầm thường, được đặc biệt trao tặng danh hiệu "Người biện luận giỏi nhất". Cho nên, mọi người đều vui vẻ
Người chủ trì tuyên bố xong điểm thành tích, tuyển thủ hai bên bắt tay lẫn nhau bày tở sự chúc mừng. Trình Tử Chấp đi tới trước mặt Hứa Tự Tại, nói: "Chúc mừng trường các cậu chiến thắng! Bắt tay một cái nào!"
Hứa Tự Tại do dự một chút, vẫn giơ tay ra, đây là lần đầu tiên bọn họ đối mặt với nhau một cách bình thản như vậy. Đang lúc Hứa Tự Tại muốn nói là hôm nay Trình Tử Chấp biểu hiện rất không tệ, Quan Mỹ Vân đã chạy lên đài, cho Trình Tử Chấp một cái ôm rất chặt, "Tử Chấp, biểu hiện hôm nay của cậu quá tuyệt vời." Hứa Tự Tại nhún vai, quay đi tiếp tục bắt tay với các bạn khác.
Sau lần thi biện luận đó, Trình Tử Chấp rất nhanh đã nhận được hình do phóng viên gửi đến—— Bức hình đứng ở nơi cửa chụp chung của cậu và Hứa Tự Tại. Nhìn Hứa Tự Tại trong hình cười một cách miễn cưỡng, Trình Tử Chấp cau mày, lẩm bẩm nói: "Hứa Tự Tại sao cậu lại ngốc như vậy, đối mặt với ống kính, sao không biết cười cho rực rỡ một chút?"
Vận Chấp đang xem phim hoạt hình, nghe được anh trai nói, lại chưa nghe rõ nên vội hỏi: "Trình Tử Chấp, anh nói gì vậy a?"
Trình Tử Chấp vội vàng giấu hình đi, "Không phải nói chuyện với em, lo xem TV của em đi!"
"À!" Vận chấp le lưỡi, "Không biết có bệnh gì không nữa? Anh tự mình nói chuyện!"
Trình Tử Chấp đặc biệt tới Bát Nhất đi tìm Hứa Tự Tại, cậu muốn đưa hình cho cô xem một chút. Vừa tới cửa trường học liền gặp phải bạn học của lớp 6 "Cậu tìm Quan Mỹ Vân hả? Cậu ấy đi luyện vũ đạo rồi, ở lớp văn nghệ đó." Bạn học đó hảo tâm nhắc nhở. Trình Tử Chấp trảp lời: "Cảm ơn, một hồi nữa mình sẽ đi tìm cậu ấy."
Trình Tử Chấp đi tới cửa lớp 3, hỏi một bạn nam sinh: "Xin hỏi Hứa Tự Tại có ở đây không?"
Bạn nam kia nhận ra Trình Tử Chấp, biết cậu là "hộ hoa sứ giả" của Quan đại mỹ nữ bên lớp 6, không biết cậu ấy tìm Hứa Tự Tại có chuyện gì? Không phải là Tự Tại đắc tội với Quan mỹ nữ rồi chứ? Nhưng nhìn dáng dấp cậu ta vừa rồi không giống như đến hỏi tội. Cậu nam sinh vào phòng học nhìn một lượt, trở lại nói: "Các cậu ấy cũng đi đến lớp văn nghệ luyện tiết mục rồi."
Trình Tử Chấp rất quen thuộc với Bát Nhất, tìm được phòng Piano của lớp văn nghệ, cậu biết Hứa Tự Tại nhất định là đang luyện đàn, Hứa Tự Tại đàn piano khá giỏi, bởi vì mẹ cô là nghệ sĩ piano nổi tiếng trong nước, dưới sự tiêm nhiễm của gia đình, Hứa Tự Tại từ nhỏ ở phương diện Piano cũng rất có trình độ. Trong phòng piano truyền đến tiếng đàn du dương, một thân hình gầy yếu hiện ra trong tầm mắt, chẳng còn nét nào giống trái bí đao lùn ngày xưa nữa, Hứa Tự Tại giờ đã trở thành gầy ốm cao lớn như vậy sao?
Sau khi khúc nhạc Fur Elise kết thúc, Hứa Tự Tại trầm ngâm, tại sao đằng sau của một âm nhạc ưu nhã như vậy lại có sự đau thương? Cô không giải thích được điều này. Nghe cô đàn xong đoạn nhạc, giáo viên âm nhạc nói: "Khúc này nghe em đàn với nghe người khác đàn cảm giác rất khác nhau a! Ai đã dạy cho em?"
Hứa Tự Tại chỉ cười, "Mẹ em đã dạy em ạ!" Giáo viên âm nhạc gật đầu, "Đúng là nghệ sĩ chuyên nghiệp có khác!"
"Tốt lắm, hôm nay chúng ta tập tới đây thôi, đàn vô cùng tốt rồi!" Giáo viên vừa thu dọn đồ đạc vừa nói với Hứa Tự Tại.
"Cám ơn cô ạ! Tạm biệt cô!" Hứa Tự Tại rất lễ phép chào tạm biệt cô giáo, vừa ra khỏi cửa liền thấy được Trình Tử Chấp, "Tại sao cậu lại ở chỗ này? Quan Mỹ Vân ở phòng tập vũ đạo, cứ đi thẳng là tới." Cô vừa nói vừa chỉ đường cho cậu đến đó.
"Tôi tới tìm cậu!" Trình Tử Chấp đưa hình cho Hứa Tự Tại, "Hình lần trước thi biện luận hôm nay đem tới cho cậu xem."
Hứa Tự Tại nhìn nét mặt không được tự nhiên của mình trong hình, cái kiểu ngoài cười nhưng trong không cười, cảm thấy có chút buồn cười, mà Trình Tử Chấp ở thời khắc đó vẫn hoàn mỹ như vậy, chụp có bức hình có cần cười ưu nhã tuấn tú như vậy không, thật là một báu vật mà! Trong lòng cô bất bình nói. Dựa vào cái gì mà cậu ta có cái mẽ bề ngoài như thế? Quả thực là yêu mị, đúng là khác loài với bọn con trai mà!
Nhìn Hứa Tự Tại không nói lời nào, Trình Tử Chấp vội hỏi: "Sao? Rất đẹp đúng không? Cậu có muốn giữ lại một bức làm kỷ niệm không?"
Hứa Tự Tại bĩu cái miệng nhỏ nhắn ra, "Tôi vẫn là không cần đâu, mắc công mỗi lần nhìn thấy lại gặp ác mộng. Còn nữa chính là sợ nhịn không được đóng đinh vô hình." Nói xong đem hình trả lại cho Trình Tử Chấp, "Cậu giữ đi!"
Trình Tử Chấp nhận lấy hình, nói: "Hứa Tự Tại, cậu biết không? Có khi cậu thật sự làm cho người ta tức đến nỗi chỉ biết nghiến răng ken két thôi, hận đến nỗi muốn đánh cậu."
"Giống nhau cả thôi! Cậu có lúc cũng chẳng được hoan nghênh." Hứa Tự Tại lạnh lùng nói.
Nhìn Hứa Tự Tại đi xa, Trình Tử Chấp có chút tức giận bất bình, tại sao cậu đi tới chỗ nào cũng được hoan nghênh, thế mà hết lần này tới lần khác gặp phải Hứa Tự Tại đều cam chịu? Đang suy nghĩ, nghe được Quan Mỹ Vân gọi mình, "Tử Chấp, tớ ở đây nè!"
Trình Tử Chấp vội vàng đi tới hướng phòng tập vũ đạo, thấy Quan Mỹ Vân vừa mới tập nhảy xong, đầu đầy mồ hôi, thì lấy khăn giúp cô lau mồ hôi, "Tập luyện xong chưa? Lát nữa mời cậu ăn pizza!" Quan Mỹ Vân gật đầu, "Thật tốt quá, tớ cũng đang đói bụng quá nè!"
Nghiêm Băng giúp Hứa Tự Tại xách cặp, vừa đi vừa hỏi: "Tiết mục luyện thế nào rồi?"
"Cũng ổn." Hứa Tự Tại xoa ngón tay, "Chính là cánh tay có chút nhức mỏi."
"Mệt rồi thì nghỉ ngơi một chút rồi hãy luyện tiếp!" Nghiêm Băng khuyên:"Nếu đã mỏi mệt rồi, thì luyện nhiều cũng không hiệu quả mấy đâu!"
"Biết rồi!" Hứa Tự Tại nhe răng nói: "Cậu dài dòng hơn cả cô giáo tớ đấy!"
Hai người vừa đi vừa nói, ở cổng trường học vừa lúc gặp phải Trình Tử Chấp và Quan Mỹ Vân, Trình đại soái ca và Quan đại mỹ nữ cũng đang cười nói vui vẻ đi tới, Hứa Tự Tại lạnh nhạt nhìn hai người họ, tính giả bộ như không nhìn thấy. Bốn người lướt qua nhau, cô phát hiện Trình Tử Chấp có vẻ căm tức mình, nghĩ thầm: Thôi đi, hà tất để ý đến cậu ta?
Trình Tử Chấp và Quan Mỹ Vân hướngtiệm Pizza Hut đi tới, Quan Mỹ Vân nói: "Mới vừa rồi sao không chào hỏi với Hứa Tự Tại?"
Trình Tử Chấp hừ một tiếng, "Tớ sợ cậu ấy không nhận ra chúng ta."
Quan Mỹ Vân cười một tiếng: "Không đến nỗi chứ! Cậu có phải rất chán ghét cậu ấy không?"
"Tớ lúc nào thì chán ghét cậu ta, chính cậu ta khiến người ta tức điên lên thì có?" Cậu vẫn còn vì chuyện hồi chiều mà mất hứng.
"Bỏ đi, đừng để mất vui nữa, tớ chỉ nói chơi thôi!" Quan Mỹ Vân lắc lắc cánh tay Trình Tử Chấp, "Em muốn ăn pizza thịt bò dâu!"
"Được!" Trình Tử Chấp cười, "Tớ cũng thích loại đó!"
Học kì trước của năm ba sơ trung, bởi vì Trình Vận Chấp thi đậu vào trường trung học Bát Nhất, cho nên Trình Tử Chấp càng có nhiều cơ hội đến Bát Nhất, Trình Tử Chấp dứt khoát nói với cha mẹ: "Con cũng muốn chuyển tới Bát Nhất, học chung một trường với em gái, còn có thể để ý đến nó nhiều hơn."
Vợ chồng nhà họ Trình nhìn cậu con trai ngày một cao lớn của mình, từ lúc nào đã hiểu chuyện như vậy rồi? Nhưng bọn họ vẫn lo lắng con trai chuyển trường sẽ ảnh hưởng đến học tập, Trình Tử Chấp bảo đảm với cha mẹ sau khi chuyển trường vẫn sẽ giữ vững vị trí đứng thứ nhất như cũ, thế hai vợ chồng mới yên tâm.
Cứ như thế, năm ba sơ trung năm đó Trình Tử Chấp đã cự tuyệt giáo viên, hiệu trưởng của trường trung học phụ thuộc đại học R nhiệt tình giữ lại mà chuyển đến trường Bát Nhất. Thầy hiệu trưởng của Bát Nhất nhìn thấy cậu học sinh hoàn mỹ này thì vui mừng không biết làm thế nào cho phải, "Em muốn vào học lớp nào?"
"Em muốn vào lớp 3!" Trình Tử Chấp kiên định nói.
"Được! lớp 3 là một tập thể không tệ." Thầy hiệu trưởng vội vàng gọi chủ nhiệm lớp 3 đến, "Em Trình Tử Chấp này sẽ được phân tới lớp của cô, cậu ấy là con cháu của lãnh đạo, cô phải chiếu cố nhiều hơn một chút!" Chủ nhiệm lớp 3 vội gật đầu.
Hứa Tự Tại quả thực không thể tin được, Trình Tử Chấp cư nhiên chuyển trường tới Bát Nhất, hơn nữa còn cùng lớp với mình. Cô dùng sức nhéo bắp đùi một cái, đau, trời ạ, đây lại có thể là sự thật hả trời!
Các bạn học lớp 3 nhìn Trình Tử Chấp, anh chàng hot boy này cư nhiên chuyển trường rồi, còn chuyển đến lớp 3 của bọn họ, cũng cảm thấy khó tin. Tan lớp, Trình Tử Chấp bị vây lại hỏi han, Trình đại soái ca đều mỉm cười mà ứng đối, trong khoảng thời gian ngắn Trình Tử Chấp đã thu phục được trái tim của tất cả bạn nữ sinh lớp 3, nhưng quyết không bao gồm bạn học Hứa Tự Tại.
Hứa Tự Tại từ xa xa nhìn Trình Tử Chấp, "Tên ác ma này lại muốn giở trò gì nữa đây?" Thấy cậu hướng về phía mình cười thần bí một tiếng, Hứa Tự Tại vội vàng lẩn đi, bọn họ không hợp nhau, gây chiến mới là chuyện thường xảy ra, cô cũng không muốn ở trước mặt tất cả bạn học lại đi đánh nhau với Trình Tử Chấp, điều đó ảnh hưởng đến hình tượng của Hứa Tự Tại cô trong lòng các bạn học rồi.