Hồi chuông điện thoại vang lên rất lâu, rất dài... Khả Hân bóp trán rồi gượng mở mắt ra vớ lấy điện thoại.Là Lâm Hải Nam.
-"Con nghe thưa bố."
-"Xuống nhà đi, có người tìm con."
Khả Hân khẽ vâng rồi ném điện thoại sang bên cạnh. Hôm nay đã là ngày thứ ba nó trở về Lâm gia, cũng đã ba ngày nay không hề nghe tin tức gì từ Hoàng Tuấn. Hình như sau khi nó đi, Hoàng Tuấn đã đồng ý với Ngô Vĩ Đông tham gia buổi họp mặt những doanh nhân trẻ bên Pháp nên không còn thời gian gọi cho nó hay bởi vì còn lý do nào khác? Suy nghĩ một chút, nó lại nhướng mày tự cười bản thân mình, đã tự lựa chọn rời đi, cớ sao vẫn còn tiếc nuối?
Mang theo mình khuôn mặt đầy mệt mỏi, ánh mắt tựa mơ hồ, nó bước từng bước ngắn xuống dưới tầng.
Trên ghế tựa, Nhật Nam với nét mặt cương nghị đang ngồi cạnh Lâm Hải Nam. Vẻ mặt cậu thoáng căng thẳng, Phùng quản gia đang hí hoáy viết gì đó không rõ.
-"Bố, có chuyện gì sao?"
Lâm Hải Nam cầm chén trà nhấm nháp một chút rồi ôn tồn.
-"Bố định sang tên lại F&F cho một đối tác bên Mĩ của bố."
Đôi mày thanh tú chau lại khó hiểu.
-"Sang tên? Nhưng con nghe nói F&F thuộc về Hoàng Minh Anh- vị tiểu thư thất lạc của Hoàng gia trước kia mà..."
Lâm Hải Nam nhún vai.
-"Ừ, nhưng mười năm rồi không có tin tức gì về nó. Ta nghĩ chắc con bé đã không còn. Hơn nữa như con thấy đó, hiện giờ F&F thật sự rất rối, nhất là trong thời gian qua, con lại khá bận nên không thể dành thời gian nhiều cho công ty được. Phía bên kia hứa sẽ đưa F&F vươn lên top đầu trong giới doanh nghiệp, còn trường hợp Minh Anh trở về thì nó vẫn là cổ đông của công ty. Con thấy ta tính vậy thế nào?"
Khả Hân đăm chiêu suy nghĩ một chút, rồi như ngợ ra điều gì đó bất ổn, nó mỉm cười.
-"Con không có ý kiến, mọi chuyện tùy bố quyết định."
Khóe miệng Lâm Hải Nam nở rõ ý cười, nụ cười có phần thêm sâu xa.
-"Tốt lắm, vậy mới là con gái ta yêu thương nhất."
.........................................................................
-"Hân, chờ chút đã."
Nhật Nam vừa nói vừa kéo tay nó lại.
-"Bỏ ra."
-"Cậu bực tức gì chứ, chẳng lẽ cậu không biết ông ta đang toan tính điều gì sao?"
Khả Hân nhếch miệng cười.
-"Tôi đâu có ngốc đến nổi không hiểu mục đích ông ta là gì. Tất cả chỉ là cái bẫy để nhử Hoàng Minh Anh này thôi."
Nhật Nam nhíu mày.
-"Vậy nghĩa là có thể chúng ta đã bị nghi ngờ?"
Nó gật gù.
-"Cũng không ngoại trừ khả năng đó. Vậy nên từ giờ chúng ta nên cẩn thận hơn, cuối tuần này tôi sẽ công bố thân phận thực của mình."
Nhật Nam hơi ngạc nhiên, sau đó kéo gần nó lại.
-"Cậu suy nghĩ kĩ chưa? Cậu chờ mười năm cũng chỉ đợi có ngày trả thù thôi, đừng bồng bột mà phạm sai lầm."
Nó đưa tay gạt bàn tay Nhật Nam ra, nụ cười mang phần mê mị.
-"Yên tâm đi, tôi đã tính toán rất kĩ rồi."
Dứt lời nó kiễng chân ghé sát vào tai Nhật Nam thầm thì.
-"Tối nay sẽ họp thống nhất lại kế hoạch, địa điểm và thời gian vẫn là chỗ cũ."
-"Ừ."
Ở trên sân thượng, Lâm Hải Nam dõi mắt nhìn vào chiếc đồng hồ đeo trên tay rồi cầm ly rượu màu đỏ máu khẽ chạm vào nó: "Chỉ mấy ngày nữa thôi, anh sẽ khiến tất cả người của Hoàng gia đền tội cho cái chết của em."
Kéo theo đó là tiếng cười đầy ma mị, ghê tởm, giống như tiếng gầm của một con thú đang thỏa mãn nuốt gọn con mồi.
......................................................................................
Cốc... cốc... cốc
Phùng quản gia dáng người nghiêm chỉnh, tay cầm tài liệu gì không rõ, ánh măt mang phần già nua nhưng vẫn rất tinh anh.
Bên trong vang lên giọng nam trầm.
-"Vào đi."
Cánh cửa phòng Lâm Hải Nam mở ra, Phùng quản gia hơi khom người.
-"Ông chủ, có người gửi tài liệu đến cho ông."
-"Mang lại đây cho tôi."
Ngón tay Lâm Hải Nam khẽ mân mê từng trang giấy, đôi mày đậm nhíu lại, ông ta cất giọng.
-"Vẫn không có gì rõ ràng, mọi chuyện giờ chỉ trông chờ vào nội gián kia."
Phùng quản gia nheo mắt.
-"Xin mạo muội cho tôi hỏi một câu. Vừa nãy ông nói nội gián?"
Lâm Hải Nam day day thái dương.
-"Ông nghe nhầm rồi, không còn gì nữa, ông ra ngoài đi. À ông nhớ nhắc Nhật Nam, chiều nay nó thay tôi đến dự tiệc bên Lưu gia."
-"Vâng."
...................................................................
Tại căn phòng tầng cao nhất ở chung cư X, người phụ nữ với gương mặt lo lắng, đang quỳ xuống chân người đàn ông, khóe mắt rỏ từng giọt nước trong suốt.
-"Tôi xin ông, đừng làm hại con trai tôi, tôi hứa sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất."
Người đàn ông rút điếu thuốc ra, đoạn châm lửa rồi đưa lên mũi ngửi mùi khói mơ hồ kia, rồi bằng giọng nói lạnh lẽo, tiếng ông ta như rít lên từ địa ngục.
-"Lại hứa hẹn sao? Tao đã nghe mày hứa cách đây mấy tháng rồi, cái tao muốn là hành động chứ không phải lời nói suông."
-"Lần này... nhất định tôi sẽ để ông vào Red Wall một cách thuận lợi, nên tôi xin ông, đừng làm hại con trai tôi, xin ông hãy để bác sĩ vào chữa bệnh cho nó."
Người đàn ông cười lên man rợ, bàn tay to nắm lấy cằm người phụ nữ nâng lên.
-"Giờ mày mới thức tỉnh sao? Hôm trước mày còn sống chết không chịu bán đứng tổ chức kia mà? Xem ra tao phải đối xử tốt hơn với thằng con bị bệnh tim của mày rồi."
Người phụ nữ hai tay nắm chặt, đôi môi run lên bần bật. Mùi thuốc lá phả vào không trung, giọng nói trầm vọng lên.
-"Nếu bây giờ mày ngoan ngoãn nói cho tao biết, rốt cuộc con bé Hoàng Minh Anh kia đang chốn ở đâu thì tao sẽ cho phép bác sĩ vào chữa bệnh cho con mày, bằng không..."
-"Tôi thật sự không biết gì về Minh Anh, kể từ ngày mẹ con bé mất đến nay, tôi chưa từng gặp nó."
Bốp...
Bàn tay to lớn của người đàn ông giáng lên mặt người phụ nữ, dòng máu từ khóe miệng rỉ ra.
-"Mày còn già mồm sao? Con nhỏ đó quan trọng hơn tính mạng con trai mày?"
Người phụ nữ ra sức lắc đầu.
-"Không, tôi thề điều tôi nói là sự thật, xin ông tin tôi."
-"Được rồi, tao sẽ cho bác sĩ vào khám cho con mày, trong năm ngày nữa nếu mày không có cách gì để tao vào Red Wall thì xác định nhận xác con trai mày đi."
............................................................................................
Người phụ nữ ngồi bệt xuống nền nhà, khóe mắt chảy lệ ròng ròng.
-"Tôi xin lỗi mọi người... những gì tôi có thể làm bây giờ chỉ là giúp Minh Anh che giấu được ngày nào hay ngày ấy."
.................................................................................................
Nước Pháp...
Đôi mắt đầy mệt mỏi dõi về phía tháp Ép-phen, hai tay Hoàng Tuấn đút vào túi quần, chiếc điện thoại không ngừng vang lên.
Rồi bằng giọng vô cùng nhàm chán, khóe miệng Hoàng Tuấn khẽ nhếch lên.
-"Cậu hẹn tôi đến đây còn bản thân mình lại chạy mất à?"
Bên kia vang lên tiếng cười sặc sụa, mấy giây sau Hoàng Tuấn tắt điện thoại rồi xoay xoay trên tay.
Chiếc lamborghini màu đỏ chói phanh két bên đường, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hoàng Tuấn, và cũng giống như trong truyện cổ tích, bạch mã Hoàng tử với đôi mắt đẹp tựa nước hồ, mái tóc vàng nhạt, gương mặt phảng phất quý tộc bước xuống, tiến dần về phía Hoàng Tuấn, và người đó không ai khác ngoài Daniel của chúng ta.
-"Hey, long time no see."
Hoàng Tuấn khẩy miệng cười, lười nhác tựa vào thành cầu.
-"Bớt nhảm đi."
-"Hừ, cậu không có chút lãng mạn vậy thảo nào Hân bỏ cậu theo người khác là đúng rồi."
Hoàng Tuấn cười nhạt rồi vỗ vai Daniel.
-"Đi ôn lại chuyện cũ nào, tôi chỉ rãnh có hôm nay thôi."
Daniel gạt tay Hoàng Tuấn ra, ánh mắt đầy khinh bỉ.
-"Thích thì tự rủ tình nhân bé nhỏ của cậu ấy, sang tận Pháp còn dắt díu thêm Hải Yến làm gì? à mang cậu ta sang nên cậu chỉ rãnh hôm nay thôi hả?"
Hoàng Tuấn nhíu mày cười khổ.
-"Tôi đâu rãnh như vậy, bác tôi muốn cậu ta đi cùng để học hỏi kinh nghiệm thương trường thì tôi làm gì khác được. Mà thôi nói mãi lại hết ngày, đi thôi, tôi đang chán."
Daniel nhún vai rồi mở cửa xe bước vào, Hoàng Tuấn cũng yên vị ở ghế ngồi bên cạnh, ánh mắt đượm vẻ sâu xa.
-"Này... sao cậu và Hân lại chia tay? Tôi còn nghĩ tôi buông tay sẽ là cơ hội cho hai người chứ."
Hoàng Tuấn nhướng mày nhìn, Daniel lập tức phì cười bổ sung.
-"Thì không còn kì đà cản mũi."
-"Hân không thích tôi, mọi thứ tôi làm chỉ khiến cô ấy thêm chán nản thôi."
Daniel im bặt rồi lại quay sang cười khì.
-"Sau tất cả, chúng ta lại giống nhau, bắt đầu từ vạch số 0 thôi bạn hiền à."
-"Cậu quen Hân khi nào? Từ bao giờ thích cô ấy? Lý do là gì?"
Daniel trố mắt khinh bỉ, rồi lại hất cao mặt.
-"Haizz, nói chung khó nói lắm, mà cậu hỏi từ từ thôi, hỏi gì nhiều vậy."
Nhìn Hoàng Tuấn khẽ nhếch môi cười, Daniel lại tiếp lời.
-"Thật ra cũng gọi là quen nhau lâu rồi, từ ngày Hân chân ướt chân ráo sang sing-ga-po học. Khi đó tôi cũng không hề quan tâm cô bạn mới này đâu, cho đến hôm gặp cậu ấy đuổi đánh một người đàn ông hành hung vợ trên đường. Cậu biết không, lúc đó tôi vừa sợ vừa ngưỡng mộ cậu ấy. Gã đàn ông đó nếu đem so sánh thì hai người họ chính là khổng lồ và tí hon, vậy mà Hân dám nhảy lại xô ông ta ra, còn ra vẻ thách thức nữa... Haha, nghĩ lại vẫn buồn cười thật."
Hoàng Tuấn nhíu mày.
-"Lẽ ra khi thấy cảnh đó, cậu phải đánh gã đó trước tiên chứ không phải giương mắt nhìn."
-"Hừ, cậu không ở hoàn cảnh lúc đó thì sao biết được. mà nói đi phải nói lại, từ ngày đó, cậu biết tôi khổ sở đến mức nào không? Ngày ba buổi lẽo đẽo theo cậu ấy, vậy mà cái con người vô tâm ấy bao giờ cũng khoanh tay trước ngực: cậu về nhà đi, bố mẹ cậu chắc đang lo lắm, hơn nữa muốn làm super trong truyền thuyết thì tôi nghĩ cậu nên về nhà soi gương lại đi."
Ha.. ha...
Hoàng Tuấn phá lên cười, Daniel hai tay vịn chặt tay lái, ánh mắt đầy hằn hộc.
-"Cười shit gì? Tôi không tin cậu chưa từng bị cậu ấy mắng như vậy."
Hoàng Tuấn xua xua tay.
-"Được rồi, tôi xin lỗi, sau đó thì sao?"
-"Tôi tỏ tình nhưng lần nào cũng suýt thành công."
Hoàng Tuấn ra vẻ trầm ngâm.
-"Suýt thôi à? Tôi còn tưởng thất bại thảm hại chứ."
-"Im đi, cậu biết gì mà nói." - Daniel đâm cáu.
-"Tôi biết nhiều hơn cậu nghĩ đấy. Tôi nhớ không nhầm thì khoảng bốn năm trước, có một gã khờ nào đó còn bày cả đường hoa để tỏ tình, rốt cuộc bị người ta làm lơ, vậy mà còn mặt dày..."
-"Fuck! Ai nói cậu vậy? Hân sao?"
Hoàng Tuấn cười nhạt.
-"Nếu tôi nói trước đây tôi từng sống bên sing-ga-po và cũng từng chứng kiến màn tỏ tình lãng mạn đó thì cậu nghĩ sao?"
Daniel đơ mặt một chút rồi tay ra hiệu Ok.
-"Cứ xem vậy đi. Còn cậu thì sao? Bị cảm nắng Hân khi nào?"
-"Chuyện qua rồi, đừng nhắc nữa."
Daniel hứ nhẹ rồi quay sang chú ý lái xe. Ngoài kia những cảnh đẹp kì vĩ, thơ mộng của nước Pháp xinh đẹp lần lượt lọt vào tầm mắt hai người.