Bàn cơm đã kín hết chỗ, chỗ ngồi cũng khiến người khác nhìn vào đã khó thở. Bà Hạ ngồi chính giữa, bên tay trái bà là Việt, rồi đến Cẩm Tú, Ánh Tuyết, bên tay phải là Hải Yến, Hoàng Tuấn, Khả Hân và Nhật Nam. Cũng không hẳn là xếp chỗ từ trước, chỉ biết khi đã yên vị, mọi người mới há hốc miệng nhìn nhau gượng cười. Việt lén đưa mắt nhìn quanh một lượt, bao giờ cậu chàng này cũng lém lỉnh nhất hội.
Rồi bằng giọng nói ngọt hơn mía đường, Việt chớp mắt nhìn bà Hạ cười khì.
-"Bà bà đại nhân, cho cháu xin miếng cơm đi, cháu đói lắm rồi, còn mấy người kia thích nhìn nhau thì cứ kệ họ, bà cháu mình ăn trước."
Ánh Tuyết nghe Việt nói liền đỏ bừng mặt, đứng dậy lấy bát mọi người xới cơm, Hải Yến cũng nhanh nhẹn lấy giấy lau đũa, Cẩm Tú thì vẫn chúi mặt vào ipad nghịch, chỉ khi Hoàng Tuấn ho nhẹ mới rời mắt khỏi đó. Lặng lẽ quan sát hai nữ công gia chánh kia nhanh nhẹn chuyển bát, Khả Hân tự thấy mình kém cỏi, cũng là con gái, sao lại khác đến như vậy?
Nhật Nam nhận bát cơm từ Ánh Tuyết, lên tiếng cảm ơn rồi đẩy lại chỗ Khả Hân, Hoàng Tuấn làm lơ nhìn đi chỗ khác rất tự nhiên.
-"Không thiếu cơm đâu nên cậu không cần dành phần cho tôi."
Nhật Nam bật cười nhìn gương mặt khó chịu kia, đầu hơi nghiêng lại.
-"Hái sen cả ngày chắc mệt rồi, ăn chút cơm đi, ngồi đó mà phụng phịu"
Khụ... khụ...
Hoàng Tuấn vừa gắp miếng cá vào miệng đã ho sặc lên khi nghe hai từ phụng phịu kia,dùng hai từ đó cho người con gái này liệu có kì quái quá không?
Khả Hân trừng mắt nghiến răng trèo trẹo.
-"Bớt nhảm đi, mấy ngày không gặp cậu đã lây tính nói năng lung tung từ Daniel đó à?"
-"Nhớ Daniel sao?" Hoàng Tuấn và Nhật Nam quay sang đồng thanh, bà Hạ nhìn mấy đứa cháu không khỏi bật cười.
-"Hai cái thằng này, có để yên cho nó ăn không?"
Tiếng hừ nhẹ vẫn còn đọng lại trong không trung, Hải Yến hai tay nắm chặt, móng tay đã đâm vào làn da mịn màng đến in lần, nhưng cô vẫn gượng cười góp vui.
-"Mọi người ăn cơm đi, nguội hết thức ăn rồi đấy."
Sau đó liền đứng dậy gắp một miếng thịt kho tàu vào bát Khả Hân.
-"Dạo này cậu xanh xao quá Hân à, cậu ăn chút thịt đi, ngon lắm đấy."
Khả Hân nhếch mép cảm ơn, khóe miệng còn đọng lại nụ cười nhạt. Cẩm Tú hằn hộc nhìn về chỗ bà Hạ nũng nịu.
-"Bà xem kìa, có bữa cơm thôi mà mấy người đó cũng quan tâm nhau đến vậy, chẳng ai thèm quan tâm cháu."
Bà Hạ bật cười, rồi như nhớ ra gì đó, bà đứng dậy, nói.
-"Bà quên mất món cà muối, mấy đứa ăn trước đi nhé, bà đi một lát là quay lại, cứ ngồi yên đấy nói chuyện với nhau."
Cả hội dạ ran một tiếng rồi lại tiếp tục câu chuyện.
Chờ bóng bà Hạ đi khuất Việt mới chép miệng.
-"Cũng do ăn ở cả thôi chị Tú à, sống không xem ai ra gì thì kiếm đâu người quan tâm mình."
Cẩm Tú nghiến răng trèo trẹo, ipad trong tay như sắp bị bẻ gẫy.
-"Mày nói gì?"
-"Chị nghe không hiểu chắc?"
Hải Yến thấy vậy liền chau mày nạt Cẩm Tú.
-"Thôi nào, hai đứa này, đến bữa cơm cũng chạnh chọe nhau được, nhìn xem kìa, Ánh Tuyết nãy giờ cũng chưa ăn gì đâu."
Vẫn là Hải Yến hiểu chuyện.
Nghe có người nhắc đến tên mình, Ánh Tuyết ngước khuôn mặt đỏ ửng lên cười gượng, rồi lại cúi xuống nhìn bát cơm trước mặt, y như cô đang cố tình trốn tránh gì đó.
-"Mọi người ăn cơm đi, thức ăn nguội hết rồi."
Vừa nói Ánh Tuyết vừa lén nhìn sang Hoàng Tuấn, nhưng ánh mắt của hắn đang rơi trên cử chỉ dịu dàng mà Nhật Nam dành cho Khả Hân. Ở bên cạnh, từng con tôm sú đang được Nhật Nam cẩn thận bóc vỏ bỏ vào bát Khả Hân, còn nhỏ vô tâm đó đang cúi đầu nhắn tin với ai đó, nét mặt thoáng vẻ căng thẳng.
Nhật Nam huýt tay Khả Hân rồi cười khì.
-"Đừng nghịch nữa, ăn tôm đi."
Khả Hân rời điện thoại rồi lại nhìn vào bát của mình. Cả bát đầy ắp tôm, tôm sao? Trong lòng Khả Hân cảm thấy rờn rợn nhìn tôm đã bị lột trần nằm chình ình trong bát, miệng đang mấp máy nói gì đó thì tiếng Hoàng Tuấn đã vang lên.
-"Hân bị dị ứng với tôm, ăn vào một lát sau cậu ấy sẽ nổi mẫn đỏ ngay."
Nhật Nam nhíu mày khó hiểu. Dị ứng sao? Rồi cậu cố nhớ lại những hình ảnh trước đây. Hình như trong bữa cơm ở Hell không có món tôm thì phải, lúc nãy cậu mới chột dạ, ánh mắt đầy ăn năn nhìn sang nó.
-"Tôi quên mất, xin lỗi nha Hân, sẽ không có lần sau."
Khả Hân chỉ ừ nhẹ rồi nhẹ nhàng gắp mấy con tôm trong bát ra, Việt ngậm đầu đũa, ánh mắt sáng rực lên.
-"Chị Hân, cho em đi, em nghe nói tôm sú ngon lắm, anh Nam mang tận từ phố về cơ mà, bỏ đi phí lắm."
Mọi người phụt cười, nó nheo mắt nhìn Việt rồi chuyển đĩa tôm sang cho cậu.
-"Đây, nhưng ăn ít thôi nhé, ăn nhiều không tốt cho tiêu hóa đâu."
Cẩm Tú cũng lanh chanh, vừa nói vừa lườm Việt.
-"Mày cứ ăn nhiều vào, ăn cho hết thèm thì thôi, rồi sau đó bị đầy bụng, loại mày phải vậy mới chừa thói ngang ngược."
Việt buông đũa, ánh mắt sắc liếc sang Cẩm Tú.
-"Chị không biết tự soi gương nhìn lại mình à? Chị cũng chỉ là..."
Ừm...
Hoàng Tuấn khẽ nhếch miệng, ánh mắt đầy lãnh đạm quét sang chỗ Việt rồi dừng lại trên người Cẩm Tú.
-"Ăn nói cho tử tế vào Cẩm Tú, muốn anh tống cổ về không? Còn Việt nữa, hai đứa bớt kiếm chuyện đi, đâu đầu lắm."
Cẩm Tú xị mặt nhìn Hải Yến cầu cứu, Hải Yến khẽ lắc đầu rồi thản nhiên gắp miếng cá bống kho bỏ vào bát Hoàng Tuấn.
-"Biết cậu thích món này nên tớ với bà kì công lắm đấy, cậu ăn nhiều vào."
Nét mặt Hoàng Tuấn thoáng vẻ khó chịu.
-"Cảm ơn."
Nhưng miếng cá lại được gắp bỏ sang một góc bát, Hải Yến nén giận cười trừ, ánh mắt lộ vẻ mơ hồ.
Chợt khóe miệng Hải Yến nở nụ cười nham hiểm, giọng nói đều đều vang lên.
-"Nam, cậu thiên vị quá rồi đấy, cả nhà còn chưa ai đυ.ng đũa mà cậu đã gắp hết thức ăn vào bát Hân rồi nha, nếu không biết tớ còn tưởng hai người là một cặp kia đấy."
Cẩm Tú cũng òa lên một tiếng rồi nói theo.
-"Chị Yến giống ý em, mà em thấy chị Hân với anh Nam đẹp đôi đó chứ, anh Tuấn nhỉ?"
Hoàng Tuấn khuôn mặt không hề bộc lộ cảm xúc gì, khéo miệng cười nhạt. Khả Hân cũng chẳng buồn nói lại mấy người đó, lặng lẽ ăn cơm, chỉ có Nhật Nam hiểu rõ trong đầu mọi người đang nghĩ gì liền cao giọng.
-"Mọi người nói vậy tôi lại bị hiểu nhầm thì sao, à mà thôi ăn cơm đi, nói chuyện mãi, quá mất giờ ăn rồi."
Nghe Nhật Nam nói vậy, mọi người ừ một tiếng rồi lại chăm chú vào bữa cơm, thỉnh thoảng chỉ còn tiếng lanh chanh chặt chém của Cẩm Tú với Việt.
.................................................................................
Hạnh phúc nhất lúc này đối với Khả Hân chính là được đứng ngắm loài hoa mình thích. Từng bông lưu ly tím khẽ lay động trước gió, ánh mặt trời dát lên từng cánh hoa khiến khung cảnh trở nên thơ mộng hơn bao giờ hết.
Tiếng bước chân tiến lại phía nó, đôi mày thanh tú nheo lại.
-"Tưởng cậu đi đâu, hóa ra là trốn ở đây ngắm hoa sao?"
Tiếng Hoàng Tuấn vang lên mang theo một loại cảm xúc rất phức tạp, bàn tay trắng muốt đã có vài vết chai sạn của nó vẫn vấn vương trên cánh hóa, đôi môi hơi mím chặt lại.
-"Cậu không ở đó với mọi người, ra đây làm gì?"
Hoàng Tuấn không nói gì, đôi chân dài tiến gần lại, rồi hơi khụy xuống, bàn tay khẽ nâng từng cánh hoa xem xét.
-"Sao cậu lại thích lưu ly như vậy? Tôi còn tưởng con gái sẽ thích hoa hồng, tường vi hay đại loại những loài hoa khác."
Đôi đồng tử của nó giãn ra, ánh mắt hờ hững nhìn về phía Hoàng Tuấn.
-"Mỗi người đều có loài hoa dành riêng cho mình, hơn nữa chỉ có lưu ly mới khiến tôi cảm nhận đưược cái đẹp trên đời này."
-"Forget me not, tên của nó là vậy thì phải, loài hoa tượng cho sự chân thật, kỉ niệm của tình yêu."
Khả Hân ừ rồi từ từ đứng dậy.
-"Không có gì nữa thì tôi vào trước đây."
Hoàng Tuấn nhìn theo bóng vẻ nó đang tiến xa dần, thanh âm trầm liền vang lên.
-"Cậu có tình cảm với Nhật Nam?"
Hai chân nó khựng lại, tình cảm? hừ, lại mấy câu hỏi ngu ngốc này. Nó nhún vai, đôi mắt mang ý cười nhìn về phía Hoàng Tuấn, rồi lại tiếp tục bước theo lối mòn vào nhà.
Khóe miệng Hoàng Tuấn nở ra nụ cười đầy chua chát, vậy là những gì hắn nghĩ là đúng, cũng không biết chính hắn đã nhận ra điều này bao nhiều lần rồi, nhưng sao hắn vẫn luôn tự lừa bản thân, thật nực cười."
.......................................................................
-"Nhật Nam, nói chuyện chút đi."
Nghe tiếng người gọi, Nhật Nam uể oải đặt điện thoại xuống bàn, đôi mắt nâu đẹp hướng về phía trước mặt.
-"Có chuyện gì sao?"
Hoàng Tuấn kéo ghế ngồi đối diện với Nhật Nam.
-"Năm giờ chiều nay gặp cậu sau ngọn đồi chỗ đầm sen làng nha, nhớ đến đó."
Nhật Nam nhìn Hoàng Tuấn khó hiểu.
-"Nhưng có chuyện gì?"
-"Đến rồi sẽ biết, đừng nói với ai cả, vậy nhé."
Dứt lời Hoàng Tuấn liền rời đi, trong đầu Nhật Nam hiện lên một ý nghĩ, sau đó liền bật cười, quả thật con người rất khó hiểu.
Khả Hân tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt khép mờ lại, tiếng chuông điện thoại vang lên khiến nó giật mình.
Tin nhắn từ một dãy số lạ.
Một dòng thắc mắc hiện lên trong tâm trí Khả Hân, nhưng mấy giây sau, nó liền quăng điện thoại sang một bên, giấc ngủ kéo đến rất nhanh.
Chiều tà...
Ánh mặt trời yếu ớt chỉ còn che đủ đỉnh ngọn đồi dài dằng dặc, từng đàn chim bay là là trên mặt nước, Khả Hân ngó nghiêng nhìn quanh một lượt, ngọn đồi không thấy ai. Chả lẽ, ai đó gửi nhầm tin nhắn hay cố tình trêu ghẹo nó?
Điện thoại lại vang lên một hồi chuông, nó nhíu mày, ngờ ngợ một lát rồi cũng đi theo hướng dẫn.
Ở bên kia, Nhật Nam cũng nhận được tin nhắn của Hoàng Tuấn, ánh mắt cậu toát lên vẻ u ám.
" Lát nữa dù có chuyện gì, cậu cũng không được để Khả Hân biết chuyện tôi hẹn cậu ra đây. Chúc may mắn!
Dương Hoàng Tuấn."
Nhật Nam tắt điện thoại, hai tay buông lỏng khi nhìn thấy cảnh trước mặt. Cả cánh đồng đầy lưu ly tím đang nở rộ, làn gió nhẹ thổi lay động cả một vùng, nghe kĩ như tiếng nói râm ran của tạo hóa. Chưa kịp quay về với hiện tại thì tiếng rơi đồ đã khiến cậu giật mình.
Đối diện với chỗ Nhật Nam đứng, Khả Hân kinh ngạc nhìn cảnh thơ mộng trước mặt, thật không thể ngờ ở nơi hẻo lánh này, lại có cánh đồng lưu ly lớn như vậy.
-"Là cậu hẹn sao?"
Nhật Nam nhíu mày, bây giờ thì cậu đã biết lý do mà Hoàng Tuấn hẹn mình ra đây. Hai tay nắm chặt, Nhật Nam cố giữ bình tĩnh đáp lại.
-"Cậu đến lâu chưa?"
-"Cũng vừa mới."
Nói rồi thân hình mảnh khảnh kia dần dần bước vào thánh địa của loài hoa này, hương hoa thơm dìu dịu, mang vẻ hoang sơ nhưng vô cùng quyến rũ, cả cánh đồng như đang dậy sóng, khẽ dào dạt, nó giang hai tay đón nhận làn gió kia, thật bình yên.
Nhật Nam tiến gần lên từng bước từng bước, bàn tay rắn chắc đặt lên bờ vai mỏng của nó. Bất giác người nó run nhẹ, khóe mắt đẹp lộ rõ vẻ không vui.
-"Cậu làm gì vậy?"
-"Tôi mới nói chuyện với dì Nhiên, dì bảo..."
Nó chau mày, giọng điệu sốt sắng:
-"Dì nói sao? cậu ấp úng cái gì?"
-"Ngày này tuần sau Red Wall chính thức công khai tuyên chiến với Lâm Hải Nam, chỉ duy nhất lần này thôi, sẽ không bao giờ có lần nào khác nữa nên dì kêu chúng ta phải tính kế thật cẩn thận. Hơn nữa, dì nhờ tôi nói với cậu, trước kia dì để cậu tiếp cận Hoàng Tuấn vì lý do gì chắc cậu đã hiểu, bây giờ con cờ đó đã dùng xong rồi, có giữ lại cũng vô giá trị,vì vậy cậu nên buông bỏ ra đi, chính thức đứng về phía Red Wall, tốt nhất đừng dính dáng đến Evil nữa."
Sắc mặt nó đổi màu nhanh chóng, ánh mắt hơi trùng xuống, Nhật Nam cảm thấy nhói ở trong lòng, nhưng vẫn cố đè nén cảm xúc, giọng điệu vẫn cứng rắn như vậy.
-"Cậu cũng biết, một khi Red Wall và Lâm Hải Nam xảy ra xung đột thì sẽ không bao giờ có chuyện Evil đứng về phía chúng ta, và cũng như chuyện Hoàng Tuấn trở mặt vì chúng ta là không thể. Tôi biết cậu ấy rất yêu cậu, nhưng Hân à, chúng ta là những kẻ gián điệp,còn cậu ấy thì sao? Là người đứng đầu bộ tú Devil trong huyền thoại, là kẻ máu lạnh vô tình, là người dẫn dắt Evil trên thế giới ngầm..."
Khả Hân mỉm cười, nụ cười có phần quái dở.
-"Tôi hiểu, cậu không cần phải nói gì nữa đâu."
Đột nhiên vòng eo của Khả Hân như bị ai siết chặt, sau đó là giọng nói rất ấm truyền đến.
-"Hoàng Tuấn đang ở đây, cậu không phiền nếu chúng ta giả vờ thế này chứ? Níu kéo chỉ khổ cả hai thêm.."
Nhật Nam còn chưa dứt lời thì nó đã xoay người lại, trực tiếp ôm lấy cậu.
-"Ok, càng sớm dứt ra càng tốt, dù sao mục đích chính của tôi cũng là trả thù."
Nhật Nam nhìn nó cười nhẹ, vòng tay càng thêm chặt hơn, cậu khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc bồng bềnh kia, cánh đồng lưu ly lại khẽ lay động.
Ở bên kia, khóe miệng Hoàng Tuấn như bị khô lại, hai tay buông dọc theo cơ thể, cành lưu ly tím trong tay rơi xuống đất, từng cánh hoa bị gió thổi bay lên không trung rộng lớn.
Có lẽ tất cả nên dừng lại ở đây, thứ gì không phải là của mình thì sẽ không bao giờ có thể nắm bắt được.