Chương 51

Bóng nó dài lêu nghêu in trên mặt đất, đôi chân thon dài bước đi như 1 cỗ máy, mọi người ái ngại nhìn về phía ven đường thở dài. Có lẽ ai cũng nghĩ nó đang thất tình hay đại loại gì đấy. Điều đó cũng khó trách bởi dáng vẻ nhếch nhác của nó bây giờ quá thảm hại.

Nothing's gonna change my love for you

You ought to know by now how much i love you

One thing you can be sure of

..................................................................

Nó nhíu mày nhìn điện thoại đang reo im ỏi. Bài hát này trở thành nhạc chuông của nó từ bao giờ? Nó tự hỏi mình rồi vỗ trán như nhớ ra gì đó. Chắc chắn hôm đó hắn đã lén lấy điện thoại rồi đổi tùm lum hết. Nghĩ lại nó lại tự trách mình, sao lại không cài mật khẩu chứ, quá ngu ngốc.

Lúc này nó mới cầm điện thoại giơ lên trước mặt. WTF? Mắt nó trợn tròn nhìn cái tên hơn cả nhí nhố đang hiện lên: My love. Mắt nó phừng phừng, cắn chặt răng, chưa kịp nghe bên kia nói gì, máu nóng trong người nó đã phun ra:

-”Tên biếи ŧɦái kia, cậu nghĩ mình là ai? Cậu có bình thường không vậy? Nếu mắc bệnh thì vào viện đi, đừng như âm hồn theo người khác nữa, bla bla...”

Bên kia giật mình, im lặng chờ nó phán tội xong mới cất giọng vô cùng bình thản:

-”Keep calm! Chuyện này giải quyết sau nhé, giờ nghe tôi nói cái này đã.”

Nó hơi chấn chỉnh lại rồi im lặng không trả lời, thấy vậy hắn nói tiếp:

-”Tôi mới nhận được tin từ A22, hắn đi cùng với Nhật Nam làm nhiệm vụ.”

Nó nhíu mày, cau mặt gắt lên:

-”Có gì thì nói mau đi.”

-”Nhật Nam bị người của Red Wall đưa đi rồi, nghe báo cáo lại thì đơn hàng lần này Red Wall cũng nhúng tay vào, bọn Nhật Nam bị chặn giữa đường, Nhật Nam ở lại chặn bọn chúng, hàng đã về an toàn nhưng cậu ấy... Cũng tại chúng ta chủ quan quá nếu không thì...”

-”Đừng nói nhảm nữa. Cậu báo lại với mọi người chưa?”

Bên kia thở dài, bất lực:

-”Ngô tổng nói lần này nhóm chúng ta tự giải quyết.”

Nó à 1 tiếng rồi nói:

-”Nhắn địa chỉ cho tôi, chậm nhất 15 phút sau tôi có mặt.”

Dứt lời nó dập máy. Tiếng thở dài vang lên, 1 hồi chuông điện thọai dài lê thê:

-”Vụ lần này là sao vậy dì?”

-“...”

-”Nhưng dì à, chẳng phải cháu đã nói cậu ấy cùng mục đích với chúng ta sao? Dì cần gì phải như vậy, nếu lỡ bại lộ thì e rằng...”

...

Mặt nó sầm xuống, lí nhí:

-”Cháu hiểu rồi, bây giờ cháu và Hoàng Tuấn sẽ đến đó.”

Nó ngước mặt lên trời than thầm, sau đó 1 chiếc xe mui trần đen loáng tiến tới. Mấy phút sau, nó đã quay lại với dáng vẻ kiêu ngạo của 1 nữ hoàng chết chóc.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn mặc đồ của 1 sát thủ, nó khẽ chớp mắt nhìn hắn 1 hồi tỏ ra hoài nghi. Mái tóc đen đang còn nhỏ từng giọt nước, mặt nạ đính kim cương đỏ làm tăng thêm vẻ cuốn hút. Nếu nó mang đến cho người ta cảm giác ớn lạnh đến vô cảm thì hắn lại mang đến những cảm giác rất khó tả. Thoạt đầu có vẻ rất mê hoặc nhưng sau đó lại chuyển sang sự lạnh lẽo, nhất là ánh mắt của hắn. Hắn nhìn nó rồi mỉm cười:

-”Sau này ở cùng nhau cậu tha hồ mà ngắm, không phải nhìn khổ sở vậy nữa.”

Nó cất giọng lạnh lùng:

-”Nếu cậu còn dám nói nhảm nữa thì cậu có tin tôi ném cậu ra ngoài không?”

Lời nói mang ý đe dọa, hắn không nói gì chỉ khẽ nhìn nó mỉm cười.

***************************

Bãi đất trống ở ngoại ô.

Từ xa nó đã thấy 1 hàng xe các loại, ở giữa là chiếc lamborghini sang trọng. Khẽ nhắm mắt, nó hít 1 hơi thật sâu rồi bước xuống xe.

Nhật Nam bị đánh đến bầm dập người, khóe miệng còn rỉ máu, khuôn mặt đẹp đầy vết thương mở miệng. Nó đưa mắt về phía người phụ nữ đeo mặt nạ màu lam như muốn hỏi : “Có cần ra tay nặng vậy không?”

Người phụ nữ đó ném điếu thuốc đang hút xuống đất. Nó nhíu mày, nét mặt bàng hoàng, chưa kịp định hình thì đã nghe tiếng của hắn:

-”Cô là Sam phải không? Nghe nói trước đây cô cũng rất có tiếng tăm nhưng tôi không hiểu sao cô lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy với kẻ hậu bối?”

Sam nở nụ cười đáp:

-”Nghe giọng điệu quả đúng như lời đồn. Cậu chính là Jack trong truyền thuyết của Evil sao? Còn trẻ như vậy, thật khâm phục.”

Hắn nhếch mép:

-”Tiền bối quá lời rồi. Chúng ta đi thẳng vào vấn đề luôn nhé, tôi cần người, còn cô cần hàng, nếu chúng ta trao đổi thì sao?”

Sam đưa tay vuốt mấy sợi tóc loăn xoăn rồi nói:

-”Cậu làm tôi bất ngờ đấy. Jack của Evil nổi tiếng tàn nhẫn, hiếu thắng vậy mà hôm nay lại muốn xử lý trong hòa bình, thật khó tin.”

Hắn nhún vai nhìn nó rồi nói:

-”Đừng nói những lời vô nghĩa nữa, nếu cô không đồng ý thì cũng không sao. Nhưng cô cũng nên biết Evil có sức ảnh hưởng như thế nào, Red Wall muốn đấu với chúng tôi thực sự không có khả năng.”

Sam cười rồi nói:

-”Nếu cậu Jack đây đã có lòng thì chúng tôi cũng phải nhận thôi. Mong cậu đừng hối hận.”

Sam dứt lời thì hắn đưa tay ra hiệu, cả xe hàng tiến đến chỗ của Red Wall, Sam mỉm cười rồi mở trói cho Nhật Nam. Hàng xe lần lượt nổ bánh, tiếng gió vẫn chìm đắm giọng nói của Sam:

-”Hẹn gặp lại, cảm ơn vì món quà này.”

*******************

Người của Evil nhìn nhau khó hiểu, sau đó 1 tên sát thủ không nhịn được liền hỏi:

-”Sao chúng ta lại phải bỏ qua dễ dàng như vậy? Dù sao nếu đánh thì chúng ta hoàn toàn có cơ hội mà. Nếu đến tai ông chủ thì tôi e rằng...”

Tên đó chưa dứt câu thì ánh mắt lãnh đạm của hắn đã lướt lên khắp người khiến tên đó nhất thời im lặng đi xuống. Nó bước lại chỗ Nhật Nam đưa cậu ta 1 cái áo khoác rồi ra lệnh:

-”Mặc vào đi, cậu thật thảm hại.”

Nhật Nam nở nụ cười mệt mỏi:

-”Cảm ơn, làm cậu lo lắng rồi.”

Nó nhếch mép chả biết có cười hay không, sau đó xoay người bước vào trong xe, hắn nhìn theo ánh mắt khó hiểu.

****************************************************

-”Tôi nghĩ Red Wall lần này chắc chán sống rồi.” Giọng hắn vang lên đầy vẻ hào hứng.

Nó nheo mắt nhìn ra cửa sổ xe:

-”Tôi nghĩ dù sao cũng là 1 xe hàng nhỏ, không nên làm thiệt hại quá nhiều.”

Hắn cau mày, vắt chéo chân nhìn nó:

-”Ý cậu là gì?”

-”Giải quyết trong hòa bình, xem như chúng ta đi bố thí.”

-”Xin lỗi nhưng tôi nghĩ không nên làm vậy.”

Nó nắm chặt tay:

-”Người của Red Wall từng cứu mạng tôi nên tôi không muốn sát hại họ....”

-”Cứu mạng? Dù vậy cậu cũng nên biết là...”

Nó cướp lời hắn, vẻ mặt thoáng buồn nói:

-”Chỉ lần này thôi.”

Hắn im bặt nhìn nó, đôi mắt đầy tia hỗn loạn.