Chương 16
Chap 16 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG
Nó đang hoảng loạn, chân tay nó quờ quạng cả vào đống bim bim... bất chợt cái thứ mà Bảo đưa cho nó rơi từ trên đầu giường xuống. Là nó..... người đàn ông giật phăng cái áo nó đang mặc trên người. không ngừng tì cái gì đó cứng và rất đau lên bụng nó... nó cố gắng bình tĩnh nắm chặt cái thứ trong tay... tất cả những gì bảo dậy nó có lẽ là thật... hóa ra Bảo luôn đề phòng sẵn những điều này... nó đau đớn vì bị bàn tay ông ta chạm vào... nó .... đã chịu đứng đến mức giới hạn... nó... phải bảo vệ chính mình... Bảo nói đúng... trong trường hợp khẩn cấp... bản thân mình phải là quan trọng nhất...người đàn ông này đang cố kéo cái quần của nó ra... lúc ông ta cúi xuống... nó nắm chặt lấy cái thứ đó trong tay... 1 nhát quyết định ....con dao này tuy nhỏ... nhưng độ sắc bén vô cùng... nó nghe tiếng á rất to của ông ta vang lên... ông ta đau đớn đến mất cảnh giác... và nó không dừng lại khi nghe tiếng á thứ 2... lúc ấy nó thấy có cái gì đó bắn lên mặt nó.... người đàn ông vẫn còn khỏe... đưa tay tát cho nó một cái... nó có vẻ hơi choáng váng nhưng ... khi cái chết cận kề người ta luôn cố gắng để tìm sự sống... những bài học mà Bảo dậy nó... nó đã đến lúc phải dùng đến...
Một tay ông ta giữ vết thương nên chỉ còn 1 tay... nó đưa tay kéo cổ áo của ông ta xuống sát bên mình rồi đẩy sang bên rất nhanh... cho đến giờ khi nghĩ lại nó vẫn không hiểu vì sao nó lại làm được như thế... ông ta choáng váng... lật đật bất dậy... còn nó dường như đã tỉnh táo hơn... nó không để tâm đến bộ quần áo trên người... một tay lăm lăm con dao nhỏ... đôi chân chuyển động xung quanh nhà... nó hiểu tưng li từng tí ngôi nhà này... cho nên... nó nhất định sẽ không để ông ta bắt được...
-con chó chết... mày dám đâm ông... lần này thì ông gϊếŧ mày
-tôi sẽ gϊếŧ ông thì có
Nó cứng giọng...
-đmm... con mất dậy
Ông ta bước về phía nó nhưng nó né qua. Cái căn phòng không có nhiều ánh sáng này giờ lại là nơi an toàn với nó... nó hướng mắt về phía cánh cửa... giờ nó phải mở được cái chốt cửa ấy ra nếu không nó sẽ chết với ông ta thật...
Bây giờ nó phải tập trung vào ông ta... Bảo nói... bộ hạ chính là điểm yếu lớn nhất của đàn ông... và nếu bị đau nhất thời... họ sẽ không thể cử động được tr ong vài phút....nó lùi lại mấy bước... đòn quyết định này nếu nó thành công coi như nó sống còn không... đêm nay nó chết... nó tuy được lên gặp mẹ trên thiên đường.... nhưng lại không muốn xa Bảo... nó đã hứa sẽ đi cùng Bảo suốt cả cuộc đời này... nhất định phải giữ lời hứa... nó nhón chân bước gần phía người đàn ông..bóng dáng to lớn của ông ta dễ nhìn hơn cái bóng nhỏ bé nhanh nhẹn của nó... nó căn từng bước 1 cho đến khi ông ta bước gần đến vệt sáng qua khe cửa... ông ta đây rôi... nó nhảy lên... đạp 1 đạp vào phần nhạy cảm mà Bảo đã nói... quả thật ông ta nằm vật ra đất... đau đến mức mà không kêu nổi... nó chạy lại cánh cửa... cái chốt cửa... cái chốt cửa... nó cốt rút cái thanh sắt ở chốt cửa ra... quá lâu... quá tối để nó nhìn thấy... nó sờ.... có sờ... nó phải bình tĩnh... người đàn ông đang cố vùng dậy
-đcmm... hôm nay thì tao gϊếŧ mày...
Nhanh lên... nhanh lên... hai chân nó run bần bật... đôi tay nó đang rút cái thanh sắt đó không ngừng... mẹ ơi.... xin mẹ hãy cưú con... khi ông ta đứng thằng lên và bước nhanh về phía nó... nó cúi xuống tránh bàn tay ông ta... ầm.... chính cánh tay đó lại đẩy cánh cửa... nó nhào ra ngoài 1 cách bất ngờ... nó như con chim non xổ l*иg... đôi chân cuống cuồng cứ thế 3 chân 4 cảng mà chạy không nhìn lại... nó không được phép nhìn lại và không dám nhìn lại... nó không cho phép mình dừng lại mà lấy hết sức bình sinh chạy..... chạy để thoát chết.
Và nó... thoát chết.....
Nó chạy cho đến khi đôi chân nó không chạy được nữa. Đôi chân trần của nó đã rớm Máu . Bàn chân buốt lạnh , cơ thể đẫm mồ hôi. Nó gục xuống đường... hai mắt mờ đi.... nó choáng váng ...
- náy cháu ơi... cháu ở đâu mà chạy đến đây.
nó thở... cố thở....
- cháu làm sao đấy?
- cứu cháu....
Nó vừa thở vừa nói.... giọng nói thều thào.
- bác ơi .... xin hãy cứu cháu....
Nó đưa tay với lấy người phụ nữ trước mặt . Nhưng chính cánh tay của nó cũng đang run rẩy ....
- cứu cháu.
Người phụ nữ đỡ lấy nó... cơ thể nó bắt đầu run lên vì lạnh.. bản thân quần áo nó đã không còn nguyên vẹn, nó sắp ko chịu được nữa rồi.
- có ai không? Có ai không cứu tôi.
Nó nghe người phụ nữ này nói, 1 tay bà đỡ nó một tay xoa xoa ngực nó.
- cứu tôi... cứu tôi với....
nó nghe tiếng nói ấy rất rõ nhưng hai mắt ko thể mở ra được nữa. Nó quá mệt rồi.
- Chi Lê... Chi... lê mở mắt ra nhìn tôi.
Nó nghe tiếng gọi quen quen nhưng ko tài nào mở mắt đc.
- Chi Lê mở mắt ra....
nó nghe tiếng gọi to của Bảo... đúng giọng nói của Bảo rồi. Nó muốn mở mắt ra nhìn Bảo. Nhưng nó ko tài nào.... ko tài nào mở mắt được. Cả cơ thể của nó được bọc lại ấm lắm... Bảo siết chặt nó vào lòng...
- mở mắt ra... ko đc chết... ko được bỏ tôi
Nó ko mở mắt đc nhưng vẫn nghe thấy rõ tiếng Bảo. Nó nghe tiếng Bảo lạc đi... những giọt nước mắt ấm nóng chảy lên khuôn mặt nó..
Bảo siết nó vào lòng,..... rất chặt.... đúng là Bảo rồi... nó đã được an toàn và yên tâm thϊếp đi... mẹ... cảm ơn đã che chở cho con... con đã được an toàn....