Lâm cũng chờ đến buổi trưa để đi sang nhà Bột , Lâm muốn hỏi Bột chút chuyện về việc Hân tụi về làng . Đến nhà Bột thì cái Mến nói :
-- Anh Bột đang ngủ anh ạ , ngủ như chết từ lúc về đến giờ.
Vừa dứt lời thì Bột đứng đằng sau vỗ tay lên vai Mến khiến cái Mên sợ nhảy tót về phía trước , Mến gắt chồng :
-- Khiếp , anh cứ như con ma ấy…? Làm người ta sợ hết hồn .
Bột vừa ngáp vừa hỏi Lâm :
-- Sao đấy , ăn cơm chưa..? Ăn với tao luôn nhé…?
Lâm cười hai vợ chồng nó cứ như trẻ con , Lâm đáp :
-- Thôi tao có chuyện này hỏi thôi…? Hôm trước mày bảo thằng Hân nó về phải không..? Mà nó như nào...Hôm ấy nói chưa rõ ràng.
Bột lấy nước chè súc miệng rồi trả lời :
-- Ừ , nhìn nó giờ kinh lắm , mắt thì sâu hoắm, đen quầng….Xong mặt mũi như thằng nghiện ấy , cả người nó xăm kín không hở chỗ nào. Đi theo nó còn có mấy thằng nữa kiểu như đàn em vậy. Chắc năm qua nó ở trên phố , vậy là tin thằng Phách nghe được nó ở xưởng gỗ của bố mẹ thằng Phong trên ấy có khi đúng. Mà cái này mày phải sang hỏi thằng Phách mới đúng . Tao chỉ nhìn thấy thế thôi.
Lâm gật đầu đáp :
-- Ừ đúng rồi , tao quên mất….Để giờ tao sang nhà nó luôn. Mà đêm qua ngủ mày có mơ thấy gì không..?
Bột vươn vai :
-- Không , tao chẳng thấy gì cả , ngủ một mạch đến giờ luôn.
Lâm cười rồi chào cả hai vợ chồng đi đến nhà Phách , thấy mẹ Phách đang ngồi ngoài hiên khâu khâu vá vá cái gì đấy , Lâm chào :
-- Bác Thảnh ơi , Phách có nhà không ạ..?
Bà Thảnh từ trong nhà nheo mắt nhìn ra ngoài cổng rồi nói với :
-- Ai đấy , ai như thằng Lâm phải không…? Mở cổng mà vào….Bác đang dở tay tí.
Lâm đi vào rồi khẽ nói :
-- Con chào bác , thế Phách nó có nhà không ạ ..? Cháu gọi điện mà nó không nghe máy.
Bà Thảnh trả lời :
-- À , thằng Phách nó đi cắt rau cho lợn rồi. Cũng đi được một lúc lâu rồi. Điện thoại nó để nhà cho bác cầm đây này. Mà tao già rồi có biết bấm gì đâu . Thế có chuyện gì không cháu , về làng mấy hôm mà hôm nay mới đến đây thăm bác. Bác chỉ nghe thằng Phách nó kể mày giờ nhìn khác trước lắm. Gớm mà nữa , ba thằng chúng mày có khác thế nào tao chỉ cần nhìn cái là nhận ra ngay.
Lâm cười rồi gãi đầu :
-- Dạ , cháu thấy bảo vợ Phách nó sắp đẻ ạ .
Bà Thảnh đưa chỉ lên mồm cắn nghiến nghiến cho đứt rồi đáp :
-- Ừ , vợ nó sắp đẻ rồi….Đang nằm trong nhà kia kìa. May còn có mẹ chứ thằng ngố đấy có biết chăm nom gì đâu . Mà khổ con vợ yếu lắm….Ốm suốt thôi , chẳng biết con cái đẻ ra có đủ sức khỏe không..?
Đợi một lúc không thấy Phách về Lâm đứng dậy , rút ví ra Lâm đưa cho bà Thảnh 200k rồi nói :
-- Cháu định vào thăm vợ nó mà nghĩ cũng ngại , sang đây hơi vội nên bác cầm tiền này xem mua cái gì tẩm bổ cho vợ nó. Hôm nào cháu lại sang chơi….
Bà Thảnh mỉm cười rồi gật đầu nói :
-- Ừ , người nhà cả nên bác không ngại đâu , cho bác xin….Thế có chuyện gì quan trọng không để bác dặn Phách nó về qua nhà tìm , hay gọi điện lại cho cháu.
Lâm đáp :
-- Dạ , bác cứ bảo có cháu đến tìm là được. Thôi cháu về đây….
Đợi đến tối Lâm vẫn không thấy Phách gọi lại , vừa sốt ruột lại vừa bực vì có chuyện muốn hỏi mà thằng bạn lại không thấy đâu. Lâm lấy điện thoại gọi tiếp cho Phách , thì may mắn bây giờ có người bắt máy :
-- Alo , anh Lâm phải không ạ..?
Lâm giật mình vì đó là một giọng nữ , Lâm ấp úng :
-- Ơ , dạ , dạ….Cho hỏi đây có phải số Phách không ạ..?
Người phụ nữ đáp :
-- Vâng đúng rồi anh , em là vợ anh Phách đây….Nhưng anh ơi , chồng em đi từ trưa đến bây giờ vẫn chưa về . Em lo quá anh ạ…..Anh có biết anh ấy đi đâu không..?
Lâm giật mình bởi lẽ Lâm cũng đang muốn gặp Phách , từ trưa đến giờ cũng đã quá nửa ngày rồi . Cắt rau lợn gì mà đến giờ vẫn chưa thấy về...Linh cảm chẳng lành Lâm vội nói :
-- Được rồi , giờ anh sẽ đến nhà em….Thằng này chắc nó đi đâu thôi , đừng lo.
Tắt máy Lâm gọi ngay cho Bột hỏi :
-- Alo , Bột à...Thằng Phách nó có ở nhà mày không..?
Bột ngơ ngác đáp :
-- Không….Cả ngày hôm nay tao có gặp nó đâu..? Mà mày cũng chưa gặp nó à..?
Lâm nói :
-- Tao chưa , vậy mày đợi tao rồi chạy qua nhà nó. Nó đi cắt rau cho lợn từ trưa đến giờ vẫn chưa về .
Bột cuống cuồng :
-- Ờ…..ờ...vậy sang nhà tao rồi đi luôn.
Sau khi sang nhà Phách , Lâm với Bột thấy mẹ Phách và vợ Phách đều đang đứng ngoài cửa chờ đợi. Đì vào trong Lâm hỏi bà Thảnh :
-- Thế bình thường nó hay cắt rau lợn ở đâu ạ…?
Bà Thảnh lo lắng trả lời :
-- Thì nó hay ra ngoài bờ sông , hoặc là sang bên nhà cậu Hai .
Bột hỏi :
-- Vậy bác đã đi tìm ở đâu chưa..?
Bà Thảnh nói :
-- Cả bác với vợ nó đều chia nhau đi tìm rồi mà không thấy , nhà cậu Hai thì bác chưa kịp đi vì xa .
Lâm vội nói :
-- Vậy giờ bác với em cứ ở nhà , cháu với thằng bột sẽ sang nhà ông Hai hỏi xem thế nào. Có gì cháu sẽ gọi về máy của nó. Đi thôi Bột…
Bột thấy Lâm có điều gì đó lo lắng hơi quá đà , vì dù sao Phách nó cũng chỉ mới đi đâu có nửa ngày. Biết đâu nó gặp ai uống rượu rồi say quên giờ về thì sao , Bột hỏi :
-- Sao tao nhìn mày có vẻ gì lo lắng quá vậy Lâm.
Vừa chạy Lâm vừa nói :
-- Không hiểu sao từ sáng đến giờ người tao cứ nóng như lửa đốt. Nói không phải gở mồm nhưng tao có cảm giác thằng Phách gặp chuyện rồi mày ạ…..Mày thấy đấy vợ nó sắp đẻ , đến đi gặp tao với mày một chút thôi mà nó còn phải nhanh nhanh chóng chóng quay về , sao nó có thể đi nửa ngày như thế được.
Bột nghe Lâm nói mà cũng nổi da gà , nhà ông Hai cậu của Phách vốn dĩ là quán rượu đầu làng . Tối tầm này quán đã đóng cửa , Lâm gọi to :
-- Bác Hai ơi , bác Hai…...Bác Hai có nhà không..?
Tiếng chó sủa inh ỏi , ông Hai từ sâu trong nhà mở cửa đi ra hỏi :
-- Ai đấy , giờ này còn gọi cái gì….Mua rượu à..?
Lâm nói :
-- Dạ không….? Cháu là Lâm con nhà Hòa - Quý đây….Cháu muốn tìm thằng Phách.
Ông Hai lật bật đi ra đến gần cổng xùy xùy con chó cho nó đỡ sủa rồi hỏi lại :
-- Hả…..thằng Phách hả..?
Lâm vội đáp :
-- Dạ vâng , đúng rồi….Hôm nay nó có sang đây cắt rau lợn không ạ..?
Ông Hai trả lời :
-- À có , lúc trưa nó có sang đây cắt rau , nhưng cả liềm lẫn bao rau nó vẫn để trong vườn kia kìa….Nó bảo nó đi lấy thêm bao nữa tiện cắt luôn , xong có thấy nó quay lại đâu..?
Bột lắp bắp hỏi :
-- Vậy….vậy….nó..về...từ..bao bao giờ ạ..?
Ông Hai đáp :
-- Từ lúc 12h hay 1h gì đó rồi. Tự nhiên nó bảo rau tốt thế này cắt luôn về cho lợn, mà thiếu bao. Nhà tao lúc đó bận nên không lấy được cho nó...Lâu lắm mới thấy nó sang cắt rau , tại nó bảo dạo này toàn cắt ở bờ sông , cắt mãi nó cũng hết nên hôm nay mới sang đây. Mà nó chưa về nhà à..?
Lâm thờ dài khẽ nói :
-- Dạ thì nó chưa nên bọn cháu mới phải đi tìm…
Ông Hai bây giờ mới nhận ra Lâm bèn nói :
-- Ơ , mày là thằng Lâm con nhà Hòa phải không…? Tao tưởng mày đi khỏi làng rồi cơ mà….Đợt này lắm thanh niên quay lại làng quá nhỉ..?
Lâm hỏi :
-- Sao bác lại nói thế..?
Ông Hai cười :
-- À thì hôm nay tao cũng thấy thằng Hân , đầu gấu đầu mèo làng mình ngày xưa đến đây uống rượu. Lại còn đi cả với thằng Phong nhà giàu nứt đố đổ vách ấy. Cả năm nay có thấy mặt mũi chúng nó đâu. Giờ lại đến lượt mày…Lạ thế chứ.
Lâm hỏi dồn :
-- Bác bảo thằng Hân với thằng Phong cũng đến đây uống rượu ạ..? Thế tụi nó đến tầm nào hả bác….
Ông Hai giật mình chửi :
-- Tiên sư mày , sao tao nhớ được , khách thì đông , phục vụ mệt bở hơi tai ai hơi đâu mà nhớ khách vào tầm nào tầm nào. Thôi về đi….Có gặp thằng Phách nhắn nó mai qua mà bê bao rau lợn về….Cắt xong để đấy đi mất….Bố khỉ.
Bột quay sang nhìn Lâm với vẻ mặt sợ hãi :
-- Lâm ơi , có khi nào thằng Phách nó...nó…...gặp chuyện thật rồi không….?
Lâm cau mặt đáp :
-- Có khi thế rồi…..Giờ tao với mày đi tìm nó lần nữa…..Nếu không thấy tao sẽ đến tìm bọn thằng Phong xem chúng nó thế nào…..Đi thôi.