Chương 6: Tập bóng rổ - bị thương
Những vết thương có máu chảy, thực chất chỉ cần những món thuốc để làm lành, ghê gớm lắm là nửa tháng hay một năm, hoặc cùng cực cũng chỉ là vài vết sẹo vĩnh viễn không thể xóa.=======================
Một ngày mới lại bắt đầu trên thành phố Sài Gòn tấp nập.... (thôi mà kể nhìu mệt lém...vậy thôi cho wa nha^^)
Trong một ngôi biệt thự mang phong cách hiện đại được sơn màu trắng bạch vô cùng tao nhã. Có một cô gái mặt đẹp như thiên thần đang nằm trên chiếc giường đôi màu xanh nhạt. Khuôn miệng nhỏ xinh lâu lâu lại nở một nụ cười, hình như trong mơ cô đã có điều gì đó rất hạnh phúc. Hàng lông mi đen và dài thoán đung đưa khi có gió từ ô cửa sổ thổi vào, nhẹ nhàng như muốn bay theo gió.
Phải làm sao khi từng ngày từng ngày dài đợi mong được trông thấy anh...
Phải làm sao...
(Don't Break My Heart - Mina)
- What???
Bài hát của người ta hay thế kia chưa kịp nghe hết thì đã bị hành động thô bạo của Dịu Vy làm im thin thít. Dồn hết nội lực của mình vào chiếc điện thoại thân yêu mà hét.
-......
Người bên kia đầu dây vì "nội công thâm hậu" của Dịu Vy mà bất giác đưa chiếc iphone6 plus màu đen của mình ra xa để tránh làm ảnh hưởng đến tai của mình thì khổ.
- Căm à! Thế thì sau này đừng có gọi điện thoại nhá!
Dịu Vy nói giọng hết sức "dễ thương" mà không biết mặt mày người bên kia đang đổi màu như tắc kè hoa.
- Giọng tốt nhỉ? - lấy lại sắc mặt như bình thường, người bên kia mở giọng mỉa mai.
- Mi là tên nào?
Bực tức! Rất bực tức! Thật sự rất bực tức!
Bùng nổ! Sắp bùng nổ! Thật sự rất muốn bùng nổ!
Dịu Vy đang yên đang lành hưởng thụ một ngày chủ nhật không phải dậy sớm, vậy mà không biết là kẻ nào lại to gan phá rối ngày chủ nhật đó của cô. Thường ngày hiền thế thôi chứ đυ.ng vào Dịu Vy là chỉ từ chết tới bị thương.
- Được rồi bình tỉnh đi! Tui Thiên Vũ đây!
Thiên Vũ lên tiếng hạ cơn giận của Dịu Vy xuống nếu không thì cậu không bảo toàn được tính mạng mình mất.
- Không quen! - Dịu Vy đáp tỉnh bơ.
- Cái gì mà không quen?
- Ừ thì quen! Mà sao có số tui!
- Gia Huy nó cho!
"Anh hai đáng ghét! Dám cho tên này sđt của mình! Được lắm! Hai cứ chờ đó! Hai sẽ hối hận vì quyết định này của mình!" - Dịu Vy khẻ cười, một nụ cười hết sức nham hiểm mà không ai nhìn thấy được.
- Có chuyện gì mà gọi tui giờ này? - thu nụ cười nham hiểm của mình về mà lên tiếng hỏi.
- Ra công viên đi gần nhà đi!
- Chi?
- Tập bóng rổ! Tuần sau thi!
Người thì nói, người thì nghe. Nhưng người nghe đâu biết người nói đang nở nụ cười cũng nham hiểm chẳng khác gì người nghe lúc nãy.
- Chờ 30'!
Dịu Vy nói rồi bước xuống giường đi vào WC mà VSCN. Vài phút sau Dịu Vy bước ra với chiếc quần sọt jean lưng cao cùng chiếc áo croptop trắng đơng giản. Buộc cao tóc, xỏ thêm đôi Nike trắng, vơ lấy chiếc balô trên bàn rồi đi xuống nhà. Đi qua chổ Gia Huy đang ngồi trong phòng khách, lườm một cái thật sắc.
"Hai yêu dấu! Hai cứ đợi đó! Khi nào em về là hai chết chắc!"
"Ôi thôi xong! Mày hại tao rồi Vũ ơi!"
Chả là mới sáng sớm Gia Huy đã bị chuông điện thoại của mình phá rối, đầu óc rối mù vơ lấy chiếc đt mà nghe, lúc này còn nửa tỉnh nửa mơ không biết sao lại đi đọc sđt của Dịu Vy cho hắn. Hắn thì không sao rồi còn anh thì lại sắp hứng chịu hậu quả đó đây.
Nó đi ta khỏi nhà, từng bước nhẹ nhàng trên con đường lót gạch thẳng tấp. Bóng nó in xuống mặt đường, mờ mờ ảo ảo vì những tia nắng yếu ớt đang cố len lỏi qua từng kẻ lá của những cái cây bên đường. Gió thổi từng cơn mát lạnh, nó hưởng thụ cái cảm giác mát lạnh ấy mà lững thửng bước đi. 10' sau nó đã có mặt tại cổng công viên.
Nó bước đến sân bóng rổ thì đã thấy một bóng người cao to, tay đang cằm quả bóng mà xoay xoay ttông rất điêu luyện.
- Biết chơi bóng không? - hắn thấy nó thì tiếng lại gần hỏi.
- Không!
Thực ra là có đấy, mà không biết tại sao nó lại trả lời là không. Nó muốn hắn tập bóng cho sao? Cái đó có trời mới biết.
- Thế thì nhận lấy nè! - hắn thảy cho nó quả bóng rổ nói.
Bộp. Nó nhận lấy quả bóng mặt ngơ ngơ ngác ngác, cái mà người ta thường nói là "giả ngu" ý thì nó làm vô cùng đạt.
- Ném qua đây! - hắn đập hai tay vào nhau, làm động tác như muốn lấy vật gì đó.
Bộp.
- Á! Xin lỗi nha! Tui lỡ tay!
Lỡ tay? Nó từng nằm trong đội tuyển bóng rổ của trường hồi cấp 2 đấy nhé, nói nó lỡ tay có ma mới tin. Nó làm vậy là để trả thù hắn vụ hồi sáng dám phá giấc ngủ của nó thôi.
- Không sao chứ?
Ngoài mặt thì lo lắng nhưng trong lòng thì đang vui lắm ý.
- Không! - không cái con khỉ, đầy sao luôn ý. Thấy nó yếu yếu vậy mà lực mạnh gớm. Đầu hắn quay mòng mòng từ nảy giờ vẫn chưa hết đây này.
- Vậy tập tiếp nhá! - nó cười cười.
- Nhưng lần này cậu chụp bóng đi!
Hắn nói rồi cầm quả bó thảy về phía nó. Hắn dùng lực càng lúc càng mạnh, thảy càng lúc càng nhanh. Lúc đầu nó còn đỡ được nhưng dù gì nó cũng là con gái lực của hắn mạnh thế thì có lúc cũng phải buôn tay chịu trận thôi. Nhưng lần này quả bóng đó đi đâu không đi lại đi chọn cái trán trắng noãn của nó mà hạ cánh.
Bụp.
- A!
Nó ngồi thụt xuống, hai tay ôm lấy vết thương. Sắc mặt trắng bệt.
- Có sao không? Bị thương rồi nè!
Hắn đi lại, gỡ bàn tay nó ra xem xét vết thương. Chổ quả bóng rơi trúng đã xuất hiện một quần xanh tím rất nổi bật.
"Cậu sao vậy? Lại bị thương nữa rồi!"
"Cậu hậu đậu quá! Khuông mặt dễ thương thế này thì không thể để bị thương được!"
"Cậu phải bảo vệ khuông mặt này đấy! Không được để nó bị thương đâu biết chưa!"
Những lời nói đó cứ liên tục lập đi lập lại trong đầu nó.
Gạt phăn tay của hắn ra, nó đứng dậy với vẻ mặt lạnh băng mà bước đi khỏi sân bóng rổ. Hắn đứng đó mặt ngơ ra không hiểu chuyện gì.
Nó giận hắn sao? Chỉ vì vết thương bé tí đó thôi sao?
Sau đó hắn liền chạy theo nó. Đi sau lưng nó, hắn giữ khoảng cách khoảng 1m, im lặng mà đi theo.
Nó đi về nhà, mặt vẫn trạng thái cũ, không chút cảm xúc mà bước lên lầu. Hắn cũng đi vào nhà, ngồi vào sopha nhìn anh khó hiểu.
- Có chuyện gì vậy? - anh nhìn nó rồi nhìn hắn thắc mắc hỏi.
- Tao lỡ làm em mày bị thương!
- Ở đâu?
- Trên trán!
- Cái gì??? - anh sửng sốt, sắc mặt thay đổi đột ngột.
- Mày làm gì ghê thế? - hắn nhìn anh khó hiểu. Chỉ là vết thương bé tí thôi mà, hai anh em nhà này cứ làm quá lên.
- Nó sợ nhất là bị thương trên mặt đó! Dù có bị đánh chết nó nhất định sẽ bảo vệ khuông mặt đó tới cùng! - anh chậm rãi giải thích.
- Em mày coi trọng nhan sắc đến vậy sao? - hắn nói giọng có chút khinh bỉ.
- Không phải! Nó làm vậy vì một lời hứa!
- Lời hứa gì?
- Tao chả biết!
"Lời hứa sao?"