Mùa thu
Trời quang trong xanh, ánh mắt trời tràn đầy mọi nơi, những chiếc lá vàng rụng trên mặt đất, một vài cơn gió ghé tới, phát ra những tiếng xào xạc, âm thanh hài hòa như một bản nhạc trữ tình.
Dưới bóng cây phong, trên ghế đá có một cô gái nhỏ mặc váy trắng, đeo đôi boots đến cổ chân, mái tóc thả dài tung bay trong gió.
Cành cây đong đưa, ánh mặt trời như ẩn như hiện trên người cô bé, để lộ nước da trắng nõn, dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn của cô bé.
Trước mặt cô bé có một bức tranh, tay cầm bút, khuôn mặt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt dịu dàng, không chút vội vàng, lại vô cùng chuyên tâm chăm chú, cô đang vẽ một bức tranh phong cảnh, nét vẽ điêu luyện, hẳn là phải trải qua sự rèn luyện trong một thời gian dài.
Mạt Tiểu Mễ, năm nay mười ba tuổi, thoạt nhìn cô so với tuổi còn nhỏ hơn, làm cho người khác dễ dàng nhận lầm tuổi của cô, một cô bé lương thiện, trong sáng, thông minh.
Sau khi cô sinh ra không lâu, cha me cô xảy ra sự cố đều rời xa cô, từ nhỏ, cô và ông nội sống dựa vào nhau, ông nội cô – Mạt Đức Bình là một thương nhân, cô chaú gái nhỏ chính là bảo bối của ông, ông rất yêu thương đứa cháu này.
Nhưng là ông nội thường xuyên đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, đi sớm về trễ, không có nhiều thời gian quan tâm tới cô, cho nên ban ngày có Dì Dương chăm sóc cho Tiểu Mễ.
Nơi ở của cô là một căn nhà ngoài thành phố, phía sau có một khu rừng rậm, những ngọn núi san sát nhau, nhìn thật xa xôi vẫn là những cây cổ thụ to lớn nối tiếp nhau, có một bức tường lớn ngăn cách khu rừng với bên ngoài, trên bức tường có một vài chữ viết: “Có thú dữ, cấm đi vào”, chữ viết đã cũ, ở trong góc tường, nét chữ không còn rõ ràng nữa, nếu không chăm chú thì sẽ không thể nhận ra.
Cho tới bây giờ cũng chưa có người chú ý tới những chữ viết đó, thường xuyên có người lợi dụng bức tường để trèo vào bên trong. Bên kia bức tường không hề u ám khủng khϊếp như trong tưởng tượng, mà lại giống như đang ngăn cản thiên đường với những ánh sáng huyền bí. Một cô bé ngây thơ đem khu rừng rậm trở thành một hoa viên bí mật đep nhất thế giới.
Hoàng hôn buống xuống, sắc trời ửng hồng.
“Tiểu Mễ… Tiểu Mễ…” Chạy gần tới chỗ cô là một cô bé cũng trạc tuổi cô đang gọi to tên cô.
Nghe được ai kêu tên mình, đôi môi anh đào khẽ giương lên, khẽ lên tiếng, “Ở đây, Lam Ngọc.”
Biết Lam Ngọc tới gọi cô về nhà, Tiểu Mễ đứng dậy, thu dọn đồ vẽ, nhìn bức tranh trước mặt, đáng tiếc vẫn chưa hoàn thành, cô cất vào trong một cái túi, đeo lên lưng.
Bước chân ngạo mạn, giầy dường như lớn hơn bàn chân của cô, cô có chút dùng sức để bước đi. Cảm giác trước mắt như một cô búp bê, một cảm giác mê người.
“Cậu chỉ biết ở trong này, lại quên về nhà rồi.” Lam Ngọc đã bước tới bên cạnh cô, vẻ mặt bất đắc dĩ lên tiếng.
“Hì hì, chúng ta đi thôi.” Vẻ mặt Tiểu mễ cười hì hì, nghịch ngợm nắm lấy cổ tay Lam Ngọc.
Thấy nụ cười mê người của cô, Lam Ngọc dường như quên mất phải giáo huấn cô nàng Tiểu Mễ ham vẽ tranh này như thế nào, hai người tay trong tay vừa trò chuyện vừa đi về phía nhà.
Trang Lam Ngọc, mặc dù nhỏ hơn Tiểu Mễ mấy tháng, nhưng so với Tiểu Mễ lại trưởng thành hơn, giống như một người chị chăm sóc cho Tiểu Mễ.