Hai người cứ như vậy mà đi về nhà trong trời chiều, bầu trời đầy ánh chiều tà chiếu rọi hai hình bóng sánh vai nhau, nhìn cực kỳ xứng đôi.
Vừa bước đến đầu cầu thang, Uông Mỹ Lệ nhìn thấy hai bạn nữ ở lớp bên cạnh vẻ mặt xấu hổ gửi một phong thư màu hồng cho Mạnh Dật Phi, sau đó thì cười hì hì chạy đi.
Không để ý tới các cô ấy, Mạnh Dật Phi nhìn cô mỉm cười tự nhiên nhận lấy túi sách.
Phong thư màu hồng trên tay hắn cực kỳ chướng mắt! Uông Mỹ Lệ cảm thấy buồn bực khó hiểu.
“Sao vậy? Hôm nay đi học không vui sao?” Buồn vui của cô cho tới giờ không thoát được ánh mắt của hắn.
“Không có.”
Cô trả lời ngắn gọn. Đôi mắt to nhìn phong thư màu hồng chết tiệt kia ra vẻ không thèm để ý, cô dám chắc trong kia nhất định là thư tình.”
Cô biết hắn rất nổi tiếng trong trường tất nhiên sẽ có người thích hắn, nhưng cũng không hiểu tại sao trong lòng lại tràn đầy chua xót.
Không phải hắn chỉ là hàng xóm, một hàng xóm rất tốt, nhiều lắm thì như “anh trai” sao.
Cô rơi vào suy nghĩ, thiếu chút nữa là bước hụt cầu thang, may mắn nhờ Mạnh Dật Phi lanh tay lẹ mắt kéo cô lại.
“Trong lòng em có chuyện gì sao?”
Uông Mỹ Lệ dựa lưng vào tường, cúi đầu không trả lời.
Một tay Mạnh Dật Phi chống lên tường bên cạnh cô làm cho cô không chỗ nào bỏ chạy được, “Có ai ăn hϊếp em sao?”
Từ khi bắt đầu vào tiểu học, hắn liền tự cho mình là người bảo vệ cô, chỉ cần có ai can đảm dám ăn hϊếp cô, để cho hắn bắt được thì sẽ kéo tới chổ tối dạy dỗ cho một trận. Vì thế cho đến lớp năm cô đều không có bị kéo tóc, vén váy, đánh lén.
Hắn quen biết rất nhiều, mỗi khối hắn đều có tình cảm tốt với các đàn em, cho nên không có khả năng cô bị ức hϊếp, như vậy….. Mạnh Dật Phi nheo mắt lại, sao tâm tình cô lại không tốt?
Uông Mỹ Lệ rối rắm nhìn hai tay, tại sao? Chính cô cũng không biết tại sao lại như vậy.
Xoay xoay vặn vặn như vậy chắc chắn không phải tính của cô, nhất định là có người ăn hϊếp cô. Đáng ghét! Hắn tuyệt đối sẽ không tha cho người đó.
Mạnh Dật Phi nghiêm mặt kéo tay cô.
“Đi! Dẫn anh đi tìm người đó!”
“Tìm ai?” Uông Mỹ Lệ mơ mơ màng màng, muốn tìm hai bạn nữ lúc nãy sao? Vì sao?
Mạnh Dật Phi không nói lời nào liền kéo cô trở lại, thủ phạm chắc chắn là bạn học cùng lớp với cô.
“Chờ đã!” đứng trước cửa phòng học, Uông Mỹ Lệ dùng tay còn lại kéo hắn, trong lòng không có cảm xúc gì noi: "Anh tìm nhầm rồi, các cô ấy không cùng ban với chúng ta.”
Hắn còn chưa nghe hết thì đã gấp gáp tìm người làm cho cổ họng của cô khô khốc,….. Thật bực bội!
“Bọn họ?” Tốt lắm, cô cuối cùng cũng chịu nói, Mạnh Dật Phi dừng lại, tức giận hỏi: “Vậy nói cho anh biết là lớp nào?”
Uông Mỹ Lệ nhìn mặt hắn hung dữ mà khó hiểu, “Anh đi tìm người mà hung dữ như vậy sao?” Cứ như là đi trả thù vậy.
Mạnh Dật Phi kiềm chế lại tâm tình, giải thích nhẹ nhàng: “Em đừng lo lắng, anh sẽ không đánh người ngay lập tức, dù sao anh cũng cho bọn nó một phút để giải thích vì sao lại đi ức hϊếp người khác chứ.” Hắn không muốn dọa cô sợ.
“Đánh người? Giải thích? Ăn hϊếp em?”
Trên đầu Uông Mỹ Lệ xuất hiện nhiều dấu chấm hỏi, “Không có ai ăn hϊếp em hết á! Không phải anh vội vàng tìm người viết bức thư tình này sao?”
Hai người ngạc nhiên trừng mắt với nhau, thì ra là….
Bọn họ nhìn nhau cười một tiếng, thì ra là hiểu lầm ý của nhau!
Uông Mỹ Lệ cười rất sáng lạn, làm cho hắn thật lòng muốn bảo vệ cô.
Mạnh Dật Phi thấy được má lúm đồng tiền của cô mà ngu ngốc.
Uông Mỹ Lệ đưa ra bàn tay nhỏ bé, “Cho em.”
Mạnh Dật Phi biết được thứ cô muốn là cái gì, rất tự nhiên mà đưa lá thư đang cầm trong tay ra.
Thật ra thì tự trước đến nay hắn vẫn không để ý tới những việc này, nếu như lúc nãy không vì bỗng nhiên thấy bóng dáng của cô thì hắn sẽ không vô thức nhận lấy, làm cho bây giờ gặp phải hiểu lầm.
Uông Mỹ Lệ lấy phong thư bỏ vào trong túi sách, nghiêm nghị nói: “Anh không có ý định tìm người, vậy thì cũng đừng để cho người ta chờ đợi vô ích, em giúp anh đem thứ trả lại cho các bạn ấy."
Cô nói hợp tình hớp lý như vậy xem như là giúp hắn làm một chuyện.
“Tùy ý em thôi.”
Ngoài cô ra thì không có bất kỳ người nào vừa mắt hắn. Từ lâu tim của hắn đã bị đầu độc.
“Trời tối rồi, chúng ta về nhà nhanh lên.”
Ba năm không lớn lên cùng nhau, bọn họ có sự trưởng thành rõ rệt. Mặc dù không có tập trước nhưng họ vẫn hiểu rõ tất cả những việc làm lớn nhỏ của đối phương. Một thôn nhỏ không giấu nổi bí mật huống chi là nhà họ Uông và nhà họ Mạnh chỉ cách nhau một bức tường.
Sau khi tốt nghiệp, Mạnh Dật Phi không thi vào trường quân đội theo ý của bác Mạnh, cuối cùng bị đánh rất thảm, ở bên kia tường Uông Mỹ Lệ thở phì phò run như cầy sấy.
Cô cũng không muốn hắn thi vào trường quân đội, khoảng cách xa xôi làm cho người ta sợ, cho nên mới khuyên hắn học ở trường tương đối gần nhà. Nhưng nếu biết trước bác Mạnh tức giận như vậy, nói như thế nào cô cũng không khuyên hắn đừng học.
Mạnh Dật Phi….Uông Mỹ Lệ đặt lòng bàn tay lên vách tường muốn thay hắn chia sẻ nỗi đau.
Chẳng qua, cô giấu sự quan tâm đó ở một góc mà không ai thấy, không muốn biểu lộ ra.
Mấy người hàng xóm hay dòm ngó bàn tán khiến cho cô khó chịu, vì thế mà không đi với Mạnh Dật Phi nữa.
Ba cô sáu bà hay trêu chọc tương lai con trai nhà họ Mạnh nhất định sẽ cưới con gái nhà họ Uông. Lời đồn này không làm cho cô vui mừng, giống như sâu xa trong lời nói đó cô chắc chắn sẽ chôn vùi trong xóm nghèo này vậy.
Sẽ có một ngày cô quang mình chính đại vui vẻ mà rời khỏi đây, ngồi trong xe hơi thể theo xa hoa, bên cạnh còn có một người đàn ông khí chất hiên ngang. Hắn ta không cần trẻ tuổi, đẹp trai nhưng quan trọng là hắn phải có tiền.
Đầu thôn, mẹ Doãn có hai người con gái, dựa vào vẻ thùy mị đến quán rượu, đem tiền về khiên cho cô Doãn mừng rỡ như con khổng tước kiêu ngạo.
Giống như bây giờ, mẹ Doãn lại tới cửa nhà khoe khoang chiếc nhẫn kim cương trên tay. Uông Mỹ Lệ nghe thấy không nhịn được vào hỏi mẹ: “Làm ở quán rượu là làm cái gì?”
Cô mới biết quán rượu là nơi xa hoa trụy lạc, lớn hơn phòng trà một chút. Cô giáo thường nói đó là những nghề nghiệp không có địa vị. Bà ta cho rằng vì áp lực cuộc sống mà không thể không bán đi tôn nghiêm, nhưng bà là môt người mẹ, tại sao lại rêu rao việc con gái khổ cực kiếm tiền được.
Một câu nói khiến cho không khí quanh mình đóng băng. Mẹ Uông cố ý mắng cô là đứa nhỏ nhiều chuyện! Khua tay ý nói cô nhanh chóng rời đi.
Uông Mỹ Lệ kiêu ngạo xoay người đi vào nhà, để lại giọng nói cao quãng tám của mẹ Doãn sau lưng: “Sao? Thì ra Mỹ Lệ nhà bà trách tôi không phải là mẹ.”
“Nó không có ý đó đâu.”
Mẹ Uông vội vàng giải thích.
“Muốn tôi giới thiệu không? Mỹ Lệ nhà bà coi như là xinh đẹp nhất trong thôn mình, chờ nó tốt nghiệp xong, có muốn để cho con gái tôi giới thiệu nó đi làm cho nó có thể gánh vác giúp bà chi tiêu trong gia đình không?”
“Thôi …..không cần đâu, con cái đều lớn hết rồi, trọng trách trên vai tôi cũng nhẹ dần, Mỹ Lệ rất thích đi học, tôi muốn cho nó tiếp tục học…”
“Đi học?” Âm thanh của mẹ Doãn cao lên, “Thôn mình không có đứa con gái nào học quá cấp hai! Bà Uông, bà phải hiểu rõ, học trung học tốn không ít tiền, hơn nữa, học nhiều như vậy để làm gì? Tốt nghiệp xong thì bắt đầu lập gia đình, đến cả cơ hội để báo đáp cũng không có.”
“Bà ồn ào đủ chưa?”
Mạnh Dật Phi nhịn không được nói: “Muốn bàn tán thì về nhà bà mà bàn tán! Đừng có ở trước cửa nhà tôi làm ầm ĩ!”