Chương 7: Đi chơi (1)

Bị Ryo kéo tới bãi đỗ xe cô mới hồi thần lại, vừa rồi thật sự là quá thất sách. Sao cô có thể mất khống chế mà vạch mặt với bọn họ nhanh như vậy chứ. Cô vỗ vỗ trán, thở dài một hơi. Mặc kệ, nếu đã vậy thì cứ đối mặt là được, tuy bây giờ cô không có khả năng phá hủy bọn họ ngay được nhưng mà làm cho bọn họ sống không dễ chịu thì cô vẫn dư sức.

Người vẫn ở một bên im lặng đột nhiên lại lên tiếng:

"" Em rất ghét bọn họ sao?"

Cô giật mình nhưng cũng không giấu diếm:

"" Không phải là ghét, mà là hận "

"Hận?" Hắn hơi nhíu mày suy tư nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu:

"" Nếu có gì cần anh giúp thì cứ nói "

Câu nói này lại làm cô ngẩn ra, cô và anh mới quen biết nhau bao lâu chứ. Nhưng mà, không hiểu sao cô đối với anh lại có rất nhiều ngoại lệ, luôn có một cảm giác thân thiết không rõ. Nghĩ vậy, cô mỉm cười:

"" Nếu cần em nhất định sẽ nói, cảm ơn anh trước "

Ryo cũng mỉm cười trêu ghẹo:

"Có thể giúp đỡ quý cô là vinh hạnh của tôi, bây giờ thì, chúng ta đi ăn chứ ""

"Em muốn ăn mì ramen "

""Được ""

......................................

Ryo đưa cô tới một nhà hàng ramen rất nổi tiếng. Nó gồm có 5 tầng, được thiết kế theo phong cách Châu Âu sang trọng mà không mất phần trang nhã. Muốn tới nơi này ăn cơm phải đặt trước một tháng. Vậy mà, Tiêu Dao cực kì kinh ngạc, anh chỉ vừa tới cửa đã có nhân viên báo lại với quản lí. Nhìn người đàn ông hơi mập trong mắt lộ rõ vẻ tinh ranh, mỗi câu nói đều mang theo ý tứ lấy lòng:

"Không biết thiếu gia tới thăm, tiếp đón trễ, thật là thất lễ "

Anh mỉm cười ôn hòa, không nói gì mà chỉ hơi gật đầu ; dường như đã quá quen với thái độ này, ông ta không những không tức giận mà còn ra sức vuốt mông ngựa. Hiển Nhiên, mục tiêu nhắm ngay vào Tiêu Dao đang đứng bên cạnh:

"Bạn gái của ngài thật là xinh đẹp, không biết tiểu thư muốn dùng gì, chúng tôi có rất nhiều loại ramen khác nhau, đặc biệt ngon miệng.....bla....bla ""

Trên trán Tiêu Dao hiện rõ ba vạch hắc tuyến, bàn tay không giấu vết giựt tay áo người bên cạnh. Ryo hiểu ý, lúc này mới lên tiếng:

"Tới tầng năm đi, mang thực đơn lên là được rồi "

Chỉ một câu thôi người kia ngay lập tức yên lặng, cẩn thận dẫn đường. Nói giỡn sao, vị tôn đại phật này hắn chọc không nổi còn phải hầu hạ chu đáo hơn cả hoàng đế đấy chứ. Chỉ là, vị đại thiếu này luôn không gần nữ sắc, hôm nay lại dẫn theo một cô gái tới đây thế này, khi hắn đoán là bạn gái cũng không phản đối, tin tức lớn đây. Ánh mắt không tự chủ nhìn Tiêu Dao nhiều hơn vài lần mang theo ý tìm tòi nghiên cứu. Bỗng dưng đυ.ng phải một cái nhìn không hờn giận, sau gáy đổ mồ hôi lạnh, đầu lại cúi thấp hơn chút nữa.

Tiêu Dao chẳng rảnh mà để ý mấy thứ này, cô đang quan sát toàn bộ không gian nơi này. Bởi vì bọn họ đi là cầu thang cuốn nên tầm nhìn rất tốt, có thể thu cả đại sảnh vào tầm mắt. Tầng thứ năm khá thưa khách, có lẽ là bởi vì nơi này chỉ dành cho một số nhân vật lớn lui tới, người giàu có cũng chỉ có thể ở tầng 1, 2 ; tầng 3, 4 dành cho những người có địa vị xã hội nhất định.