🌹 CÔ GÁI, GẶP LẠI EM RỒI 🌹
#chap7
Cô đứng trước cửa lớn của tập đoàn KB cảm thán:
- Oa! Đứng nhất nhì có khác, hoành tráng dữ ha.
Khi bước vào, cô chính là tâm điểm của sự chú ý. Mọi hoạt động của nhân viên đều ngừng trệ, cả hành lang bổng im bặt. Mộc Di bước đến chỗ tiếp tân, thấy cô vẫn còn ngơ ngẩn liền hắc giọng đưa cô tiếp tân trở về hiện tại
- E hèm, cho hỏi phòng chủ tịch ở đâu vậy?
- A! Anh cứ...
- Cô là Mộc Di phải không?
Một giọng nam trầm xen vào.
Ầm
Cái gì? "Cô" sao? WTF? Là con gái á? Ôi man, tim tau...tan nát 💔💔, đau quớ 😭
Cô quay lại nhìn người vừa mới nói:
- Anh là...?
- Trần Diệp thư kí của chủ tịch, xin chào_ thư kí Trần lịch sự đưa tay ra
- Chào anh, tôi là Mộc Di nhân viên mới, sau này mong anh giúp đỡ_ Cô cười đáp lại đưa tay ra bắt.
Rầm
Chị ơi, khép khép bớt lại =.= mọi người đổ hết rồi kìa 😑
- Cô theo tôi.
- À, được.
.......
--phòng chủ tịch--
Cộc cộc
Cạch
- Hoắc tổng nhân viên mới đã đến.
Hoắc Lạc Thần vẫn tiếp tục làm việc, đơn giản gật đầu 1 cái, thư kí Trần liền cuối chào và bước ra ngoài.
Trong căn phòng rộng lớn, giờ chỉ còn cô và Hoắc Lạc Thần.
Nhìn con người lạnh lùng trước mặt trong lòng cô không ngừng cảm thán: "Quá chuẩn, quá đẹp, quá hoàn hảo, nếu đem làm trai bao, một tiếng à không một phút của hắn cũng có thể kiếm vài ba ngàn USD đó chứ", để hắn biết trong đầu cô đang nghĩ gì chắc chắn hắn sẽ đào huyệt chôn cô ngay lập tức.
- Chào boss, tôi là nhân viên mới.
Hắn:"..." không quan tâm tiếp tục làm việc.
Cô:"..." đứng thẳng lưng đưa mắt nhìn tảng băng không tan đó.
Hắn:"..."
Cô:"..."
Hắn:"..."
Cô:"..."
Hắn:"..."
Cô:"..."
Hắn:"..."
Cô:"..."
Hắn:"..."
Cô:"..."
...
Không biết bao lâu, Hoắc Lạc Thần đột nhiên mở miệng nói trước, giọng vẫn lạnh như thường:
- Tên?
- Mộc Di.
- Tuổi?
- 26.
- Lí do?
- Gì?
Hắn tự dưng ngừng viết một lát rồi vẫn cuối xuống tiếp tục công việc. Hay lắm, cô là người đầu tiên dám nói chuyện với hắn như vậy, rất tốt.
- Lí do cô đến làm?
- Mấy người mời thì tôi tới_ cô vẫn ung dung đáp
- Hết?
- Tiền lương cao.
- Và?
- Tiền thưởng, ưu đãi tốt!
- Bấy nhiêu?
- Vâng.
Hắn ngẩng đầu lên, thú vị, lần đầu tiên có người trả lời hợp ý hắn như vậy, rất thực tế, đây mới là người dễ dùng, nhưng cũng dễ phản bội. Bọn họ đều là con dao hai lưỡi, nếu dùng không đúng cách sẽ đứt tay như chơi, cũng chính vì vậy, hắn càng muốn thuần hóa được chúng. Ngựa hoang không cương thì hắn sẽ là người thuần hóa, để bọn chúng nghe lời chỉ phục vụ mệnh lệnh chủ nhân, đó chính là loại thành tựu lớn.
Trước mặt hắn là một cậu thanh niên, dáng người nhỏ nhắn, kiểu thư sinh, đương nhiên hắn thừa biết đó là một đứa con gái. Nhưng thứ hắn để ý là cái mặt đó, chính là cái mặt của nữ nhân khốn kiếp đó, 7 năm trước đã ngủ cùng hắn sáng sớm liền bỏ đi biệt tích còn dám để lại tờ giấy là sự sỉ nhục lớn nhất đối với Hoắc Lạc Thần. Đúng là trái đất tròn, 7 năm tìm cô 1 chút tung tích cũng không, vậy mà giờ cô lại là nhân viên do chính mình mời tới. Mộc Di a Mộc Di, chính cô đã vào hang cọp thì đừng trách sao tôi độc ác.
Hắn nhìn cô chằm chằm, môi nhếch lên nụ cười quỷ dị 😈
---còn----
P/s: xl, tại gấp quá nên mình viết hơi ngắn, theo cảm nhận của mình chap này quá nhàm 🙁, mình nghĩ nó chỉ làm nền cho chap tiếp thôi, cảm mơn các bạn đã đọc