Quách Tường, con gái thứ của Ðại hiệp Quách Tỉnh và nữ hiệp Hoàng Dung biệt hiệu Tiểu Ðông Tà. Hôm nay nàng đi chơi một mình là muốn nguôi sầu, giải muộn. Một người một lừa cứ thấy đường là đi. Hết núi này sang núi nọ. Cũng không biết đi bao xa và đi tới đâu. Nàng ngửng đầu lên nhìn thấy phía trước có một ngôi chùa tường vàng, ngói xanh lớn rộng vô cùng. Quách Tường ngẩn người nhìn giây lát, ngẫm nghĩ:
- Thiếu Lâm Tự vốn dĩ là nơi nguồn gốc võ học của thiên hạ, nhưng không hiểu tại sao các tay cao thủ nhứt thời, hai lần luận kiếm ở trên núi Hoa Sơn lại không có mặt cao tăng của phái Thiếu Lâm? Chẳng lẽ các vị sư của Thiếu Lâm tự nhận thấy không đủ tài thi thố, và sợ làm mất oai danh của môn phái, nên họ mới không đi dự cũng nên? Hay là võ công của các vị sư đó rất cao thâm, nhưng không thích danh lợi, nên không muốn tranh hùng, đua thắng với các người bên ngoài Nghĩ tới đó nàng vừa đi đến cửa chùa, liền xuống lừa, từ từ vào bên trong. Cây cối rậm rạp, bóng cây bao trùm hai hàng bia đá lớn trồng hai bên lối đi. Ða số bia đá đã bị phá hủy, chữ khắc trên mặt bia cũng đã lu mờ, nên nàng không sao xem rõ được những chữ đó là những chữ gì? Nàng đang chăm chú xem bia, bỗng nghe tiếng xiềng xích lẫn tiếng tụng kinh.
Nàng quay nhìn về hướng ấy thì thấy trên con đường núi nhỏ đi thẳng lêи đỉиɦ có một vị sư đang gánh một đôi thùng lớn, miệng niệm kinh đi từ từ. Nàng liền đuổi theo đại sư ấy, khi còn cách nhau độ mười mấy trượng,nàng kinh hãi vô cùng.
Thì ra đôi thùng ấy bằng sắt, to gấp ba thùng nước thường dùng, và cổ, tay, chân của vị sư đều quấn dây xích sắt, nên lúc ông ta đi là có tiếng kêu "xúc, xích"! Ðôi thùng sắt ấy ít ra cũng nặng tới mấy trăm cân, mà còn chứa đầy nước nữa thì thật đáng kinh người.
Quách Tường lớn tiếng gọi:
- Ðại hòa thượng, xin hãy lưu bước, Tiểu nữ có đôi lời muốn thỉnh giáo Nhà sư nọ quay đầu lại, thấy người gọi là Quách Tường, cả hai đều ngạc nhiên vô cùng. Không ngờ vị sư tăng ấy là Giác Viễn. Ba năm trước, Quách Tường ở trên núi Hoa Sơn, đã được gặp Giác Viễn một lần. Nàng biết vị hòa thượng này tánh rất hủ, nhưng nội công thì cao thâm khôn lường không kém bất cứ một vị cao thủ mạnh bạo nào! Nàng liền lên tiếng trước:
- Cháu tưởng là ai, không ngờ lại là Giác Viễn đại sự Sao đại sư lại bị hành hạ như thế này?
Giác Viễn gật đầu, mỉm cười, hai tay chấp vái, nhưng không trả lời câu nào đã quay mình đi liền.
Quách Tường lại gọi:
- Giác Viễn đại sư không nhận ra cháu hay sao? Cháu là Quách Tường đây mà!
Giác Viễn lại quay đầu lại cười, gật đầu một cái rồi rảo cẳng đi ngay.
Quách Tường chạy theo hỏi:
- Ai xiềng xích đại sư? Sao người đó lại hành hạ đại sư đến thế này?
Giác Viễn đưa tay về phía sau xua mấy cái, tỏ vẻ bảo nàng không nên hỏi han như vậy.
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Quách Tường vốn thích chuyện kỳ lạ, khi nào chịu bỏ qua. Nàng muốn rõ sự thể ra sao, liền phi thân đuổi theo liền, định vượt lên để cản đại sư lại.
Ngờ đâu Giác Viễn đại sư tuy bị xiềng xích cả chân tay, lại gánh đôi thùng nước nặng như vậy, mà Quách Tỉnh rảo cẳng đến thế nào cũng không sao vượt lên trước đại sư được.
Nàng không chịu thua, giở khinh công gia truyền, hai chân vọt một cái, thân hình như bay lên rồi giơ tay ra định nắm chặt lấy một thùng nước. nàng yên trí chỉ bắt một cái là nắm được mép thùng ngay, ngờ đâu nàng bắt liền mấy cái đều hụt hết. Cái nào cũng chỉ Thiếu có hai tấc là trúng đích. Nàng la lớn:
- Ðại hòa thượng bản lĩnh tài ba thật. Thế nào cháu cũng phải đuổi theo kịp mới thôi!
Giác Viễn đại sư đi rất thong thả, tiếng xiềng xích kêu như âm nhạc càng lúc càng cao.
Y đi thẳng về hướng hậu sơn. Quách Tường càng đuối sức, hơi thở càng hổn hển, chân càng chạy nhanh hơn, nhưng có nhanh đến đâu thân hình nàng cũng cách Giác Viễn đại sư hơn trượng. Thấy vậy nàng không thể không thán phục được, liền nghĩ:
- Lúc cha mẹ mình ở trên núi Hoa Sơn có khen Giác Viễn đại sư võ công rất cao, lúc ấy ta vẫn không tin, hôm nay thi thố khinh công ta mới biết không sai chút nào.
Giác Viễn đại sư quay mình đi vô căn nhà nhỏ, khiêng hai thùng nước đổ vào giếng. Quách Tường ngạc nhiên vô cùng liền hỏi:
- Hòa thượng sao lại gánh nước đổ vào giếng?
Giác Viễn đại sư sắc mặt vẫn bình thản, chỉ lắc đầu. Quách Tường sực tỉnh ngộ ngay nên vừa cười vừa hỏi:
- À, đại sư đang luyện một môn võ công rất cao thâm thì phải?
Giác Viễn lại lắc đầu nữa. Quách Tường bực tức vô cùng liền nói:
- Vừa rồi rõ ràng cháu nghe đại sư tụng kinh chớ có câm đâu, sao bây giờ không trả lời cháu?
Giác Viễn chấp tay vái một vái, sắc mặt có vẻ sượng sùng nhưng vẫn không nói gì hết lại tiếp tục gánh đôi thùng sắt đi xuống núi.
Quách Tường nhìn xuống giếng thấy nước trong suốt và có hơi lạnh bốc lên, tuyệt nhiên không có một điểm gì đặc biệt. Nàng ngẩn người ra nhìn Giác Viễn trong lòng thắc mắc vô cùng.
Vừa rồi, vì cố hết sức đuổi theo Giác Viễn nên lúc này nàng cảm thấy mệt mỏi, hơi thở phì phào. Nàng đành ngồi lại trên bờ giếng nghĩ ngợi và ngắm phong cảnh xung quanh. Chỗ nàng ngồi cao hơn tất cả chùa chiền của Thiếu Lâm Tự, nhưng phía trên nàng vẫn còn đỉnh núi chọc trời.
Tiếng chuông trong chùa ở dưới núi theo gió vọng lên khiến người nghe đều cảm thấy bao nhiêu chuyện trần tục đều tiêu tan. Quách Tường nghĩ thầm:
- Ðệ tử của vị hòa thượng này không biết đi đâu? Ông ta không chịu nói thì mình tìm hỏi thiếu niên kia vậy.
Ðoạn nàng lững thững xuống núi đến gần thiếu niên kia, người đó chính là Trương Quân Bảo, đệ tử của Giác Viễn.
Nàng đi được một quãng đường lại nghe có tiếng xiềng xích kêu, thì ra Giác Viễn đã gánh nước lên núi rồi. Nàng núp sau một cây cổ thụ nghĩ thầm:
- Rõ ràng hòa thượng này không chịu nói cho ta nghe, ta cứ ngấm ngầm theo dõi xem y giở những trò quái gì?
Nàng nghe tiếng xiềng xích càng lúc càng gần. Xa xa nàng thấy Giác Viễn vẫn gánh đôi thùng nước, tay cầm một quyển sách vừa đi vừa đọc, có vẻ thích thú lắm. Nàng chờ lúc lão đi đến gần bên mình rồi thình lình nhảy ra la lớn:
- Ðại hòa thượng xem sách gì thế?
Giác Viễn thất thanh kêu lên:
- ối chà, làm bần tăng giật mình! Cũng lại là cô.
Quách Tường vừa cười vừa nói:
- Ðại sư câm mà sao bây giờ lại nói được?
Giác Viễn có vẻ kinh hãi, nhìn xung quanh rồi xua tay mấy cái. Quách Tường lại hỏi:
- Ðại sư sợ hãi gì thế?
Giác Viễn chưa kịp trả lời, thì đột nhiên từ trong bụi cây có hai vị sư áo vàng đi ra, người đi đầu quát lớn:
- Giác Viễn không giữ pháp giới, tự tiện mở miệng nói chuyện, mà lại đối đáp với một người xa lạ, người đó lại là một thiếu nữ trẻ tuổi. Hãy theo bốn đại sư lên yết kiến thủ tọa của Giới Luật Ðường ngay!
Giác Viễn nghe xong, cúi đầu tỏ vẻ buồn, rồi gật đầu một cái, theo hai người đó đi liền.
Quách Tường vừa kinh hãi, vừa tức giận quát lên:
- Trên đời này không có lệ luật gì cấm người ta nói chuyện như vậy, tôi quen với ông ta, có ăn thua gì đến hai ông mà xen vào?
Người có thân hình to lớn trợn mắt đáp:
- Nghìn năm nay Thiếu Lâm Tự vẫn cấm đàn bà con gái tự tiện bước vào, mời cô nương xuống núi ngay đi khỏi bị đuổi mà mắc cỡ.
Quách Tường lại càng tức giận, lớn tiếng nói:
- Ðàn bà thì sao? Chẳng lẽ đàn bà không bằng đàn ông? Các người dùng xiềng xích trói ông ta lại, còn cấm ông ta nói chuyện, thế là nghĩa lý gì?
Tăng nhân nọ cười nhạt đáp:
- Việc của bản chùa đến nhà vua cũng không được can thiệp, cô nương hà tất hỏi nhiều.
Quách Tường cả giận đáp:
- Tôi biết đại sư này là người rất hiền lành trung hậu, tại sao các người lại hành hạ ông ta như vậy? Còn Thiên Minh hòa thượng, Vô Sắc và Vô Tướng hòa thượng ở đâu? Các người hãy mời các ông ấy ra đây để tôi hỏi thử xem làm như vậy có hợp đạo lý không?
Hai vị đại sư nghe nàng nói đâm ra kinh hãi vô cùng.
Thì ra Thiên Minh đại sư là phương trượng của chùa Thiếu Lâm. Vô Sắc thiền sư là thủ tọa La Hán Ðường và Vô Tướng thiền sư là thủ tọa Ðạt Ma Ðường của nhà chùa.
Ba người này địa vị rất cao, xưa nay các tăng lữ trong chùa thường gọi là Lão phương trượng, Ðạt Ma Ðường tọa sư và La Hán Ðường tọa sư, chứ không ai dám gọi ngay pháp danh như vậy.
Ngờ đâu con nhỏ này dám lên núi kêu la om sòm, còn gọi cả pháp danh của ba vị.
Người sư gầy và cao, pháp danh Hoàng Minh, là đệ tử của thủ tọa Giới Luật Ðường, thừa lệnh tọa chủ cùng sư đệ là Hoàng Duyên đi giám thị Giác Viễn. Lúc này y nghe thấy Quách Tường lớn tiếng cãi vã liền quát lớn:
- Nếu nữ thí chủ còn ở trước cửa Phật thanh tịnh này quấy nhiễu thì đừng có trách!
- Chẳng lẽ tôi lại sợ các hòa thượng hay sao? Các người có mau tháo xiềng cho Giác Viễn đại sư không? Bằng không thì tôi sẽ đi tìm Thiên Minh hòa thượng thanh toán ngay!
Nhắc lại từ khi Quách Tường chia tay vợ chồng Dương Qua và Tiểu Long Nữ ở Hoa Sơn tới nay thấm thoát đã ba năm mà nàng không nhận được tin tức gì của vợ chồng Dương Qua cả, nàng nhớ nhung vô cùng, liền xin phép cha mẹ đi du ngoạn sơn thủy, nhưng thâm tâm nàng định dò la tin tức vợ chồng Dương Qua, mong biết đôi chút về hành hiệp của hai người trên giang hồ.
Nhưng từ khi chia tay, vợ chồng Dương Qua không hề lộ mặt trên giang hồ và không ai biết họ ẩn cư nơi đâu! Quách Tường cứ đi từ Bắc chí Nam, từ Ðông sang Tây, lặn lội đã hơn phân nửa đất Trung Nguyên rồi mà chưa hề nghe nói đến Thần Ðiêu Ðại Hiệp Dương Qua! Một hôm nàng tới Hà Nam chợt nhớ năm xưa Dương Qua có quen biết với Phương Trượng chùa Thiếu Lâm, nàng định lên chùa hỏi may ra manh mối.
Ngờ đâu nàng vừa đến chân núi đã gặp việc quái lạ là Giác Viễn đại sư bị hành hạ như kể trên.
Hoàng Minh và Hoàng Duyên thấy nàng ...
(~~~~~ Thiếu một đoạn ~~~~~)
... Quách Tường cả mừng lên tiếng:
- Nơi đây các lão hòa thượng bắt nạt sư phụ bạn, chúng ta mau xa chạy cao bay đi.
Trương Quân Bảo lắc đầu, đáp:
- Không ai bắt nạt sư phụ tôi hết.
Quách Tường lại chỉ Giác Viễn:
- Hai ác tăng này dùng xiềng xích buộc sư phụ bạn và không cho nói một lời nào, vậy không bắt nạt là gì?
Giác Viễn lắc đầu chỉ tay xuống núi ra hiệu bảo Quách Tường mau chạy đi, đừng ở đây gây thêm tai họa nữa.
Tiểu Ðông Tà Quách Tường là người rất nghĩa hiệp, biết trong chùa Thiếu Lâm có rất nhiều cao thủ tài ba hơn nàng nhiều nhưng nàng trông thấy sự bất bình trước mặt như vậy không thể nào bỏ đi được, mặc dầu nàng vẫn lo các cao thủ trong chùa ra ngăn cản. Một tay nàng kéo Giác Viễn, một tay kéo Quân Bảo dậm chân nói:
- Mau chạy đi! Mau chạy đi! Có việc gì hãy xuống núi nói sau.
Nàng vừa dứt lời thì thấy dưới sườn núi, phía bên cửa hông chùa đã có 7, 8 vị sư xông ra, tay cầm mộc, mồm quát lớn:
- Con giặc cái ở đâu dám táo gan đến chùa Thiếu Lâm quấy nhiễu như vậy?
Trương Quân Bảo lớn tiếng đáp:
- Các vị sư huynh không được vô lễ, vị này là...
Quách Tường vội nói:
- Xin chớ nói tên của tôi ra.
Vì nàng thấy tai họa gây nên rất lớn, kết quả không biết ra sao, nàng không muốn liên lụy đến cha mẹ nên nàng không muốn Trương Quân Bảo nói tới tên mình. Nàng tiếp nhanh:
- Chúng ta vượt qua núi mà chạy. Xin hai vị chớ nhắc đến tên cha mẹ tôi và bạn tôi.
Ðền đây, bỗng nghe trên đỉnh núi có tiếng quát to, thì ra có 7, 8 vị sư áo vàng xông ra nữa.
Quách Tường thấy trước sau đều có các vị sư xuất hiện, cau mày nói:
- Sao hai người cứ sợ sệt như đàn bà con nít vậy? Không có chí nam nhi gì cả! Chẳng hay các vị có định chạy hay không?
Trương Quân Bảo nói:
- Thưa sư phụ, Quách cô nương có lòng tốt như vậy...
Nhưng dưới sườn núi, từ ngách chùa, bốn vị đại sư áo vàng đã xông ra, chạy nhanh như gió lên núi, không người nào cầm khí giới nhưng thân pháp nhanh vô cùng, đủ thấy võ công của họ cao cường biết bao. Quách Tường thấy tình hình bất lợi biết rằng có muốn thoát một mình cũng không được, liền đứng bên chờ coi diễn biến ra sao. Vị sư đi trước chạy đến cách nàng bốn trượng liền lên tiếng nói:
- Thủ tọa sư tôn La Hán Ðường truyền dụ cho người lạ mặt hãy bỏ khí giới và xuống Lập Tuyết Ðình ở chân núi tường trình sự thể, rồi nghe pháp dụ định đoạt.
Quách Tường nghe vậy, cười nhạt đáp:
- Sao các vị đại hòa thượng ở chùa Thiếu Lâm này lại quan cách đến thế? Xin hỏi các vị hòa thượng, các vị làm quan chức gì cho Hoàng Ðế nhà Tống hay vua Mông Cổ thế?
Chùa Thiếu Lâm ở trên đất đai do Mông Cổ cai quản. Mấy năm nay, quân Mông Cổ tấn công thành Tương Dương mãi mà không sao hạ nổi. Chúng bận điều binh khiạn tướng, nên không có thì giờ để ý đến các tùng lâm chùa am, nhờ vậy Thiếu Lâm Tự mới được như cũ.
Nhà sư nghe Quách Tường mỉa mai một cách sâu sắc, xấu hổ vô cùng, mặt đỏ bừng lên, cảm thấy ra lệnh cho người ngoài như vậy cũng hơi quá một chút, y liền đổi giọng ôn hòa, chấp tay vái và lễ độ nói:
- Không biết nữ thí chủ có việc gì giáng lâm tệ tự? Vậy xin hãy bỏ khí giới rồi mời nữ thí chủ xuống Lập Tuyết Ðình uống trà, nói chuyện sau.
Quách Tường đáp:
- Các vị không để tôi vào trong chùa thì thôi, tôi có cần gì đâu. Hừ, Chẳng lẽ trong chùa này có của báu hay sao? Dễ tôi thấy thì tôi được vẻ vang thêm hay sao?
Nàng thấy tình thế bất lợi cho mình, muốn nhân lúc này rút lui cho êm, liền đưa mắt ra hiệu cho Trương Quân Bảo và khẽ hỏi:
- Thế nào? Có đi hay không?
Trương Quân Bảo lắc đầu và liếc nhìn Giác Viễn đại sư ngầm tỏ ý là còn phải ở lại phụng dưỡng sư phụ.
Quách Tường lớn tiếng nói:
- Thôi được! Tôi để mặc cho các người tùy liệu đấy.
Nói xong, nàng liền chạy thẳng xuống núi. Nhà sư áo vàng thứ nhất né tránh sang bên. Nhà sư áo vàng thứ nhì và thứ ba đồng thời đưa tay ngăn lại và nói:
- Hãy khoan, bỏ khí giới xuống đã.
Quách Tường cau mày, tay nắm chặt lấy cán kiếm. Nhà sư áo vàng thứ nhất nói tiếp:
- Chúng tôi cũng không dám giữ lại khí giới của nữ thí chủ đâu. Nữ thí chủ xuống tới chân núi là chúng tôi xin gởi trả lại thanh bảo kiếm ngay. Ðây là luật lệ của Thiếu Lâm Tự đã có từ ngàn năm nay rồi, xin nữ thí chủ lượng thừ cho.
Quách Tường thấy vị sư đó ăn nói lễ phép, lòng phân vân vô cùng và nghĩ thầm:
- Nếu không để lại đoản kiếm thì thế nào cũng có một trận đấu ác liệt, ta một mình làm sao địch lại bao nhiêu tăng chúng trong chùa? Nhưng nếu ta để lại đoản kiếm thì có phải là làm mất sĩ diện của cha mẹ, anh chị, anh rạ, đại ca và Long tỷ tỷ không?
Nàng nghĩ ngợi, chưa quyết định thì đột nhiên trước mặt có cái bóng vàng thấp thoáng và có tiếng quát lớn:
- Mi tới Thiếu Lâm Tự mà dám cầm kiếm đả thương người, thật là bướng bỉnh!
Tức thì một bàn tay xỉa tới chụp bao kiếm của Quách Tường. Nếu nhà sư đó không làm ngang, có lẽ nàng sẽ nhượng bộ buông kiếm ra (bởi tính nàng khác hẳn tính chị nàng là Quách Phù, rất táo bạo nóng nảy), và bây giờ nàng đã để bị đoạt kiếm một cách dễ dàng vậy!
Cầm nã thủ pháp của nhà sư nọ thật độc, lại tinh xảo nên vừa nắm được bao kiếm của nàng, liền nghĩ thầm:
- Nàng này thế nào cũng giằng co, mà một sư một nữ giằng kéo nhau, coi sao được?
Y liền vận nội công đẩy tréo sang trái, rồi kéo về bên phải. Quách Tường không cầm vững được bao kiếm, lúc nguy cấp nàng bàn nắm ngay cán kiếm, rút luôn thanh kiếm ra, nghe "xoẹt" một tiếng. Nhà sư nọ tay phải cướp được bao kiếm, nhưng năm ngón bên trái đều bị cắt đứt. Y đau đớn vô cùng. liền giơ bao kiếm lên chỉ vào mặt Quách Tường. Quách Tường cũng đưa kiếm lên đỡ. chỉ nghe "coong" một tiếng, bao kiếm bị chặt đứt làm đôi. Nhà sư nọ bước lùi lại một bước.
Các tăng nhân thấy đồng môn của mình bị thương, ai nấy đều tức giận liền múa côn và trượng xông tới vây đánh Quách Tường. Nàng nghĩ:
(~~~~~ Thiếu một đoạn ~~~~~)
- Các người hãy ngừng tay!
Các tăng nhân vội nhảy sang hai bên. Vô Sắc thiền sư liền hỏi:
- Cô nương quý tánh là chi, lệnh tôn là ai? Cô nương giáng lâm Thiếu Lâm Tự Chẳng hay có việc gì thế?
Quách Tường nghĩ thầm:
- Ta không thể nào nói tên cha mẹ ta cho ông thày chùa này biết. Còn việc ta đến Thiếu Lâm Tự tìm tung tích đại ca ta, thì trước mặt mọi người làm sao nói rõ ra. Hôm nay ta gây rối như thế, sau này cha mẹ và đại ca ta hay biết, thế nào cũng trách mềng ta. Chi bằng ta lẳng lặng bỏ đi thì hơn.
Nghĩ đoạn nàng liền đáp:
- Tôi không tiện nói tên họ cho đại sư rõ. Còn tôi lên trên núi này là vì thấy phong cảnh quá đẹp nhân tiện đường du ngoạn. Không ngờ Thiếu Lâm Tự còn lợi hại hơn Hoàng Cung, động chút là có người đòi giữ khí giới! Xin hỏi lào sư, tôi đã bước vào tới sơn môn của Thiếu Lâm Tự chưa? Năm xưa Ðạt Ma sư tổ truyền lại võ nghệ chắc cũng muốn các vị tăng nhân được khỏe mạnh thôi, không ngờ tiếng tăm của Thiếu Lâm Tự ngày càng lớn, võ công càng cao. Ai ngờ cái danh là cậy ở người nhiều bắt nạt và hà hϊếp kẻ khác cũng càng kêu to! Các nhà sư muốn giữ khí giới của tôi thì cứ giữ và cũng nên gϊếŧ tôi luôn, bằng không câu chuyện ngày hôm nay giới giang hồ thế nào cũng biết đến.
Nàng khéo ăn nói, vả lại việc này không phải do nàng gây ra trước, khiến Vô Sắc thiền sư không biết trả lời ra sao. Quách Tường lại nghĩ thầm:
- Ta lên chùa quấy nhiễu như vậy sợ mọi người sẽ biết thì còn gì tên tuổi. Nhưng Thiếu Lâm Tự hẳn càng không muốn cho ai biết chuyện hàng chục hòa thượng vây đánh một thiếu nữ, nói ra không hay ho gì.
Nghĩ đoạn nàng bàn hừ một tiếng như đe dọa vừa vứt kiếm xuống, vừa bỏ đi liền. Vô Sắc thiền sư tiến lên mấy bước, phất tay áo nhặt thanh kiếm ấy lên, thấy màu đất có lấm chấm máu tươi của mấy người đã bị thương vì lưỡi kiếm này, nhưng lưỡi kiếm sạch trơn. Ðại sư đưa hai tay đỡ lấy thanh kiếm và nói:
- Cô nương không muốn cho lão tăng biết rõ sư môn và sư thừa thì xin thâu hồi lại thanh kiếm này. Lão tăng cung kính tiễn cô nương xuống núi.
Quách Tường nhếch mép cười và đáp:
- Dù sao hòa thượng cũng thông đạt tình lý hơn, vậy mới phải là phong cách của một danh gia.
Nàng đang thắng thế nên thuận mồm khen Vô Sắc một câu, đoạn giơ tay ra cầm kiếm. Nhưng nàng kinh hãi vô cùng vì thiền sư phát ra một lực mạnh giữ chặt đoản kiếm. Quách Tường tay nắm được cán cũng không sao nhắc thanh kiếm lên nổi. Ðôi ba phen nàng dùng hết sức lực mà cũng không sao lấy thanh kiếm cho được liền nói:
- Hay lắm! Ðại sư định biểu diễn võ công đấy!
Nói xong nàng phảy tréo tay trái một cái, nhếm hai yếu huyệt Thiên Ðỉnh và Cự Cốt ở cổ bên trái của Vô Sắc thiền sư mà hất tới.
Lão hòa thượng rùn mình né tránh. Nhờ vậy Quách Tường nhấc bổng thanh đoản kiếm lên được. Vô Sắc liền nói:
- Tuyệt! Tuyệt thay thủ pháp Lan Hoa Hô Huyệt! Chẳng hay cô nương xưng hô với Ðào Hoa đảo chủ là gì?
Quách Tường vừa cười vừa đáp:
- Ðào Hoa đảo chủ ấy à? Tôi gọi ông ta là Lão Ðông Tà.
Thì ra Ðào Hoa đảo chủ Ðông Tà Hoàng Dược Sư là ông ngoại của Quách Tường, nhưng tính rất quái dị, xưa nay Dược Sư không câu nệ lễ phép, nên thường gọi cháu ngoại là Tiểu Ðông Tà, còn bảo Quách Tường gọi mình là Lão Ðông Tà.
Thấy cháu ngoại gọi mình như thế, ông rất thích. Vô Sắc thiền sư làm sao biết chuyện đó, nên khi nghe Quách Tường nói vậy, liền nghĩ:
- Hẳn nàng không liên quan gì với Hoàng Dược Sư, mới dám vô lễ nói bậy như thế!
Nghĩ đoạn Vô Sắc thiền sư không còn úy kỵ về phương diện Ðào Hoa đảo chủ nữa.
Nguyên Vô Sắc thiền sư hồi Thiếu thời ở trong lục lâm, sau vào cửa thiền tu hành mấy chục năm, Phật học rất tinh thâm, nhưng hào khí xưa vẫn còn.
Nay thấy nàng không chịu nói rõ sư thừa và lai lịch, đại sư càng muốn thử thách để cho nàng nói ra mới thôi. Vô Sắc thiền sư liền vừa cười vừa lớn tiếng:
- Tiểu cô nương hãy tiếp thử mười hiệp xem nhỡn lực của lão hòa thượng có thể nói ra được môn phái của cô nương không?
Quách Tường đáp lại:
- Nếu trong mười hiệp mà lão sư không nhận ra thì sao?
Vô Sắc thiền sư liền cười ha hả:
- Nếu Tiểu cô nương đỡ được 10 hiệp của lão tăng thì còn nói gì nữa! Cô nương sai bảo điều gì lão cũng xin chịu.
Quách Tường bàn chỉ Giác Viễn và nói:
- Tôi với vị đại sư này năm xưa đã có duyên gặp nhau một lần, nên giờ đây tôi muốn xin giúp ông ta. Nếu trong 10 hiệp mà đại sư không nói rõ tên sư phụ tôi là ai thì đại sư phải nhận lời tôi đừng bắt tội vị đại sư kia. Ðược chăng?
Vô Sắc thiền sư ngạc nhiên vô cùng và nghĩ thầm:
- Lạ thật! Giác Viễn là người hủ nho, mấy chục năm nay trông coi sách vở trên Tàng Kinh Lầu, không hề giao du với người ngoài bao giờ, sao lại quen biết với cô bé này?
Nghĩ đoạn đại sư đáp:
- Thú thật, chúng tôi có hành hạ gì y đâu. Các tăng chúng trong chùa bất cứ ai, hễ phạm luật thì đều bị phạt cách ấy.
Quách Tường chu miệng lại cười nhạt, không nói gì.
Vô Sắc giơ chưởng lên và nói:
- Thôi được, lão tăng vui lòng chịu Hết. Nếu lão tăng thua thì lão tăng sẽ gánh ba nghìn một trăm linh tám gánh nước thay cho Giác Viễn. Vậy cô nương cẩn thận, lão ra tay đây!
Trong lúc Quách Tường nói chuyện với lão hòa thượng, trong lòng đã suy tính thầm:
- Lão hòa thượng này nội công cao siêu như thế, võ công tất phải lợi hại lắm. Nếu để y ra tay trước, hẳn ta phải kiệt lực chống đỡ, lúc ấy thế nào cũng phải giở võ công của cha mẹ ra. Chi bằng ta ra tay trước tấn công luôn mười miếng.
Nàng nghĩ tới đó thì bỗng nghe lão hòa thượng bảo:
- Cô nương cẩn thận, lão ra tay đây.
Nàng không để Vô Sắc thiền sư kịp ra tay, liền múa đoản kiếm nhằm ngực hòa thượng đâm, vẫn với Lạc Anh kiếm pháp của Ðào Hoa Ðảo. Lão sư biết thế công của nàng rất lợi hại nên không dám đỡ, liền nhảy sang bên né tránh.
Quách Tường quát lớn:
- Coi chừng thế thứ hai!
Nàng liền múa đoản kiếm từ bên dưới đâm lên. Thế kiếm này là thế kiếm của Toàn Chân phái. Vô Sắc thiền sư liền nói:
- Hay lắm! Ðó là Toàn Chân kiếm pháp.
Quách Tường trả lời:
- Chưa chắc!
Nàng thấy đoản kiếm không đâm trúng, mà nhân lúc mình trả lời nên hơi chậm tay một chút. Vô Sắc thiền sư đã hóa thủ thành công và giơ tay định nắm lấy cổ tay nàng thì kinh hãi nghĩ thầm:
- Lão hòa thượng này lợi hại thật. Dưới thế kiếm hung hiểm như vậy mà dám tay không xông vào phản công chứ!
Nàng thấy ngón tay của đối phương sắp đến trước mặt, vội múa kiếm ra đòn Ðả Cẩu Bổng Pháp. Nguyên hồi còn nhỏ nàng được Tiền bang chủ Lỗ Hữu Cước dạy môn võ công này. Theo luật lệ của bang ấy, môn Ðả Cẩu Bổng Pháp là thần kỹ trấn bang nên chính bang chủ mới được truyền dạy, nhưng trong lúc trà dư tửu hậu, Lỗ Hữu Cước múa bổng thức này chơi, nàng ngồi đó học luôn. Huống hồ mẹ nàng là Hoàng Dung cũng là bang chủ nhiệm kỳ trước, còn bang chủ hiện thời là anh rể nàng, do được mục kích thường xuyên môn võ công này, nên nàng biết sử dụng một vài thế là thường.
Lúc ấy ngón tay của Vô Sắc thiền sư gần đυ.ng vào tay nàng, thì thấy đưòng kiếm thấp thoáng thần diệu vô phương, xuýt nữa năm ngón tay của đại sư bị chém đứt. Cũng may đại sư võ công cao siêu vội lùi lại hai bước để tránh. Nhờ vậy khỏi đứt tay nhưng tay áo cũng đã bị nhát kiếm cắt đứt. Ðại sư biến sắc, kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh.
Quách Tường đềc chí vô cùng, vừa cười vừa hỏi:
- Vậy thế kiếm này là thế kiếm gì?
Sự thực, trong thiên hạ làm gì có thế kiếm đó? Vì Quách Tường biến Ðả Cẩu Bổng Pháp, đến Vô Sắc thiền sư cũng ngẩn người không biết đó là thế kiếm gì.
Quách Tường nghĩ thầm:
- Ta cứ giở Ðả Cẩu Bổng Pháp ra là đánh bại y ngay, nhưng ngoài thế này ta không còn biết thế nào khác nữa.
Nghĩ tới đó, nàng không để cho Vô Sắc được rảnh tay, liền múa kiếm nhảy tới, thân hình như tiên nữ hạ phàm vậy, kiếm phong của nàng cứ nhằm hạ bộ của Vô Sắc mà điểm lia lịa.
Thế kiếm này là Ngọc Nữ kiếm pháp mà nàng học được của Tiểu Long Nữ.
Ngọc Nữ kiếm pháp do nữ hiệp Lâm Chiêu Anh sáng tác từ hồi xưa, không những kiếm thế lợi hại mà dáng điệu lại nhanh nhẹn tao nhã. Quách Tường là một thiếu nữ trẻ đẹp như thế, sử dụng kiếm pháp này trông càng ngoạn mục vô cùng.
Bọn tăng nhân đứng quanh đó thấy kiếm pháp vừa đẹp vừa lợi hại, trong đời chúng chưa hề mục kích bao giờ, nên càng kinh hãi, lại vừa mừng thầm được học hỏi thêm.
Phải biết Ðạt Ma Kiếm Pháp và La Hán Kiếm Pháp phái Thiếu Lâm đều thuộc loại cương thuật, còn Ngọc Nữ Kiếm Pháp đã tuyệt tích giang hồ từ lâu. Tính chất của kiếm thuật đó lại tương phản các môn võ thuật của phái Thiếu Lâm. Quách Tường chỉ giở một thế Lăng Ba Chi Bộ là đã làm cho Vô Sắc thiền sư ngơ ngác ngẩn người.
Sự thực Ngọc Nữ Kiếm Pháp không hơn gì hai bộ kiếm thuật của phái Thiếu Lâm, thoáng trông môn kiếm của nàng thì tuyệt mỹ tuyệt ảo tựa như trong kinh Phật đã mô tả: ...
(~~~~~ Thiếu một đoạn ~~~~~)
... Nghĩa là hình dáng và vẻ mặt trông rất đẹp một cách nhu mì, trang nghiêm, hòa nhã, đoan chính, vui vẻ khiến người ta càng nhìn càng ưa. Vô Sắc thiền sư thấy kiếm thuật đẹp đẽ và huyền diệu như thế, chỉ muốn xem lại một lần nữa. Lão liền nhảy sang bên để cho nàng đánh tiếp thêm một thế nữa.
Quách Tường múa kiếm, đột biến thế kiếm đó chạy Ðông chạy Tây chém thêm mấy kiếm nữa.
Trương Quân Bảo đứng cạnh đấy thấy võ công của nàng cao siêu như vậy cũng ngẩn người, bỗng y kêu "ủa" một tiếng.
Thì ra Quách Tường sử dụng thế kiếm sau cùng là thế Tứ Thông Bát Ðạt mà ba năm trước đây trên núi Hoa Sơn Dương Qua đã truyền thụ cho y. Quách Tường đứng gần đó đã học lỏm được thế ấy giờ lại đem ra dùng. Nhưng lúc đó Dương Qua dạy Quân Bảo là chưởng pháp. mà giờ đây Quách Tường lại biến ra thành kiếm pháp nên oai lực kém đi mấy thành, huống hồ võ công của Vô Sắc thiền sư hơn nàng nhiều. trước Trương Quân Bảo dùng chưởng thế ấy khắc phục được Y Khắc Tây, bây giờ Quách Tường sử dụng thành kiếm pháp thì làm sao áp chế nổi Vô Sắc thiền sư?
Nhưng kiếm thuật đó rất kỳ lạ khiến Vô Sắc thiền sư cũng kinh hãi thầm. Chỉ trong thoáng cái, Quách Tường sử dụng 5 thế kiếm liền mà Vô Sắc thiền sư vẫn chưa nhận được đó là kiếm pháp gì!
Lão hòa thượng hồi trẻ tung hoành trên giang hồ nên kiến thức rất phong phú, mười mấy năm nay lão làm thủ tọa La Hán Ðường lại càng chú tâm nghiên cứu võ công. Vô Sắc đã tham chiếu và so sánh võ công các môn phái với võ công của chùa, rồi thâu lượm các sở trường của các môn võ công các phái bổ khuyết chỗ sở đoản của chùa, nên ông tự tin bất cứ cao nhân của môn phái nào chỉ giở vài thế ra là ông biết ngay lai lịch của đối phương.
Nhưng bây giờ, lão hòa thượng hẹn với Quách Tường mười thế - ấy là lão cũng đề phòng dư rồi - ngờ đâu cha mẹ, sư phụ và bạn bè của Quách Tường đều là những tay cao thủ hạng nhất đương thời. Nàng chỉ giở ra của mỗi người một thế võ thôi là đủ làm cho Vô Sắc điên đầu nhức óc, hoa mắt, giở hết toàn lực ra mới đặng chống đỡ nổi, còn môn phái thì lão hòa thượng làm sao biết mà nói.
Quách Tường vừa sử dụng xong bốn kiếm Bát Thức của môn Tứ Thông Bát Ðạt, Vô Sắc thiền sư liền nghĩ:
- Nếu ta để cho nàng ra tay tấn công mãi như vậy thì sợ nàng cứ giở những quái thế ra thì đừng nói là mười thế, dẫu đến trăm thế ta cũng không sao biết rõ nguồn gốc ra sao. Bây giờ ta phải tấn công lia lịa thì nàng mới giở võ công của bản môn ra mà chống đỡ.
Nghĩ đoạn thiền sư quay người sang trái giở thế Song Quán Quyền ra tấn công trở lại. Quách Tường thấy sức của quyền thế mạnh vô cùng, không dám chống đỡ, vội quay mình né tránh. Vô Sắc thiền sư cũng phải khen ngợi:
- Thân pháp đẹp lắm! Hãy tiếp thêm một thế nữa của lão.
Ðoạn thiền sư giở một môn quyền của Thiếu Lâm Tự là Hoàng Anh Lạc Dã (con chim Hoàng Anh hạ xuống cái khung). Vô Sắc thiền sư đứng đầu trong chùa Thiếu Lâm tuy biết nhiều rất nhiều môn võ công, không thua gì Quách Tường, nhưng mỗi thức của lão hòa thượng sử dụng đều là võ công thuần chính của bổn môn. Những pho quyền của phái Thiếu Lâm thoáng trông thì rất tầm thường, không có gì khác lạ, nhưng luyện đến chỗ tinh thâm thì quả thực oai lực vô cùng.
Lão hòa thượng chỉ giơ chưởng trái lên quay một vòng, Quách Tường đã cảm thấy nửa mình bị bao vây trong chưởng lực của lão rồi, nàng đành phải quay cán kiếm lại dùng cán kiếm thay ngón tay ra đòn Nhất Dương Chỉ mà nàng đã học được của Võ Tu Văn, nhằm ba yếu huyệt ở cổ tay Vô Sắc điểm tới. Cách dùng Nhất Dương Chỉ nàng mới học được sơ sơ thôi. Môn Nhất Dương Chỉ của Nhất Ðăng đại sư lừng danh thiên hạ. Vô Sắc thấy nàng sử dụng thì kinh hãi vô cùng, vội thâu tay lại.
Sự thực nếu Vô Sắc thiền sư không thâu tay lại mà cứ để cho nàng điểm vào ba yếu huyệt thì hòa thượng nhận ngay ra Nhất Dương Chỉ của nàng là giả chứ không phải thiệt. Nhưng hai bên đang giở hết toàn lực ra đấu, lão hòa thượng khi nào dám mạo hiểm như thế.
Quách Tường mỉm cưòi nói:
- Ðại hòa thượng đã biết lợi hại của ta chưa?
Vô Sắc dùng giọng mũi "hừ" một tiếng lại đánh ra một thế Ðan Phong Trùy Giáng Hạ, hai tay giơ lên trên cao đánh xuống, như vậy Quách Tường không sao dùng Nhất Dương Chỉ được nữa.
Nhưng Quách Tường lúc này giở thế Diêu Thủ Không Không của Châu Bá Thông dạy cho. Quyền pháp này là do Châu Bá Thông chế biến chưa lưu hành trong giang hồ bao giờ. Vô Sắc thiền sư dù uyên bác đến đâu cũng không nhận ra được, liền dùng môn Liên Hoa Thất Tinh, hai chương nhanh như chớp chặt thẳng vào bàn tay Quách Tường, nếu nàng dùng nội lực phản kháng thì bàn tay của nàng gãy liền.
Vô Sắc đại sư giở những thế võ xem bình thường vô cùng, trông như chậm chạp, nhẹ nhàng, nhưng sự thực thì rất nhanh và rất nặng, thế nào cũng phải dùng đến nội lực, Quách Tường thấy bàn tay của mình bị đối thủ kiềm chế thì nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ mi đánh gãy được bàn tay ta hay sao?
Nghĩ đoạn, nàng thuận tay phẩy một cái, giở Bồ Ðề Phiến Thủ (thủ pháp cái quạt sắt) dùng chưởng đối chưởng phản công tức thì. Thế võ này nàng học của vợ Võ Tu Văn là Hoàng Nhan Bình, vả lại Thiết Chưởng Công là một môn chưởng pháp mạnh nhất trong các môn chưởng pháp của các môn phái. Vô Sắc thiền sư nghiên cứu chưởng pháp tinh xảo như thế sao lại không biết. Lão hòa thượng thấy nàng giở Thiết Chưởng Công ra kinh hãi vô cùng, vội thâu chưởng lại vì hòa thượng không muốn đối chưởng với nàng, một là không muốn đả thương nàng, hai là lão cũng hơi sợ môn Thiết Chưởng Công. Là người rất trung hậu, thấy thế võ nào của Quách Tường cũng đều là đại diện cho một môn phái cả, nàng lại chưa đầy hai chục tuổi mà biết được nhiều võ công của nhiều môn phái như vậy thật là hiếm có. Lão hòa thượng thâu chưởng về, liền nhảy ra xa nửa trượng.
Quách Tường mỉm cười la lớn:
- Ðây là thế thứ mười, lão hòa thượng thử xem thế này của tôi là thế gì?
Nói đoạn nàng giơ tay trái tiến lên một bước, tay phải đỡ luôn vào cằm của Vô Sắc thiền sư.
Tăng chúng đứng bên xem và cả Vô Sắc thiền sư cũng đều la lớn. Thì ra thế đó là Khố Hải Hồi Ðầụ thế võ này xuất xứ ở cầm nã thủ pháp của phái Thiếu Lâm, chứ phái khác không có. Môn cầm nã này chỉ dùng khi sự sống chết kề bên, nên người sử dụng nếu không nắm chắc phần thắng hay không ở trong trường hợp khẩn cấp thì không bao giờ xài tới. Thế Khố Hải Hồi Ðầu là tay trái nắm đầu, tay phải đỡ cằm kẻ địch rồi bẻ mạnh một cái, nếu thành công thì cổ kẻ địch gãy liền, nếu không gãy thì cũng sai khớp xương. Thế sát thủ này lợi hại vô cùng.
Vô Sắc thiền sư thấy nàng sử dụng thế đó không khác gì kẻ đọc cuốn Hiếu kinh trước nhà Khổng Tử và múa búa trước cửa Lỗ Ban. Lão hòa thượng tức cũng không phải mà giận cũng không nên vì thế võ đó lão đã mấy chục năm thao luyện làu thông dù đang ngủ gật cũng có thể sử dụng được. Lão thiền sư liền né mình tiền lên hai bước, tay trái luồn qua ngang người Quách Tường, và đυ.ng vào xương hông của nàng. Ðây là thế Hiệp Sơn Liên Hải (kẹp núi vượt bể) dùng để phá giải thế Khố Hải Hồi Ðầu rất tuyệt diệu. lão hoà thượng khẽ nhắc một cái, thân hình của đối phương liền rời khỏi mặt đất. Ðáng lẽ Quách Tường dùng cánh tay đà khuỷu tay của đối phương xuống là thoát ngay và có thể phản công lại nữa, nhưng vì thân thủ của Vô Sắc thiền sư quá nhanh, chỉ chớp mắt thân hình của nàng đã bị nâng cao khỏi mặt đất rồi, thì làm gì còn giở được thế võ khác ra phản công nữa, như thế tất nhiên nàng thua rồi.
vô Sắc thiền sư tuy chế phục được Quách Tường nhưng sực ngẩn người ra nghĩ:
- Nguy tai, ta chỉ để ý đến sự hơn thua mà không nhận xét sư môn của nàng. Trong mười thế nàng dùng mười thứ kiếm pháp khác nhau như vậy ta biết nói sao đây? Không lẽ nói nàng thuộc phái Thiếu Lâm hay sao?
Quách Tường dùng sức dãy dụa vừa la lớn. Bỗng nghe "keng" một tiếng, trong người nàng có một vật gì rơi xuống. Nhưng Quách Tường không nghe thấy cứ la tiếp:
- Lão hòa thượng còn không buông ta ra ư?
Vô Sắc thiền sư là một cao tăng đắc đạo, coi ai cũng bình đẳng chứ không phân biệt nam nữ, ngựa bò, heo gì cả. Lão hòa thượng ha hả cười nói:
- Tuổi của lão tăng có thể nói được bằng tổ phụ cô nương thì còn sợ xấu hổ gì nữa.
Nói xong Vô Sắc thiền sư hất hai tay một cái. Quách Tường bị băn ra hai trượng.
Sau trận đấu, Quách Tường thua, nhưng qua 10 thế võ, lão sư vẫn chưa nhận ra được môn phái của nàng. Hòa thượng là một người có địa vị nên rất trọng lời nói, đang định lên tiếng chịu thua, nhưng vừa cúi đầu lão chợt thấy dưới chân có một vật gì đen thui, nhìn kỹ mới biết đó là hai vị La Hán bằng sắt.
Bỗng Quách Tường lớn tiếng hỏi:
- Ðại hòa thượng đã chịu thua chưa?
Vô Sắc thiền sư ngẩng mặt lên, hớn hở vừa cười vừa đáp:
- Lão hòa thương khi nào chịu thua! Lão biết lệnh tôn là đại hiệp Quách Tỉnh, lệnh đường là nữ hiệp Hoàng Dung. Còn Ðào Hoa đảo chủ là ông ngoại cô nương, lệnh tôn học kiếm Giang Hồ thất quái, Ðào Hoa đảo chủ, Cửu Chi Thần Cái và các vị tôn trưởng của phái Toàn Chân. Quách nhị Tiểu thư gia học uyên thâm, lệnh tôn quả nhiên danh bất hư truyền.
Thấy lão thiền sư thao thao bất tuyệt, Quách Tường trợn mắt thè lưỡi một lúc lâu không nói được nửa lời, rồi nghĩ thầm:
- Ðại hòa thượng này ghê gớm thật. Trong 10 miếng võ của ta, bao hàm mười võ công của các thân hữu ta thế mà lão vẫn nghĩ ra được.
Vô Sắc thiền sư thấy Quách Tường ngẩn người như mất hồn, liền tủm tỉm cười, cúi xuống nhặt đôi La Hán nhỏ bằng sắt lên, rồi nói:
- Quách nhị cô nương, lão không nói dối trẻ con đâu. Sở dĩ lão nhận ra cô nương là nhờ ở đôi La Hán này. Gần đây cô nương có gặp Dương đại hiệp không? Dương đại hiệp mạnh khỏe chứ?
Quách Tường tỉnh ngộ, liền hỏi lại:
- Chẳng hay lão hiệp có thấy Dương dại ca và Long tỷ tỷ của tôi đâu không? Tôi đến quý tự định thăm dò tin tức của hai người đó. thưa lão hiệp, hai người ấy là vợ chồng Dương đại hiệp ấy mà.
Vô Sắc thiền sư liền đáp:
- Mấy năm trước đây, Dương đại hiệp có tới bổn tự thăm lão tăng, và ở lại chơi vài ngày, rất hợp chuyện với lão tăng. Sau nghe nói, đại hiệp gϊếŧ vua Mông Cổ ở ngoài thành Tương Dương, tiếng tăm lừng lẫy khắp thiên hạ. Tăng chúng của tệ tự hay tin đó, ai nấy đều hân hoan vô cùng. Nhưng không hay biết hiện giờ ở đâu? Thế ra đại hiệp đã kết hôn rồi đấy? Phu nhân của đại hiệp tất phải là một nữ hiệp văn võ song toàn.
Hai người đều nóng lòng muốn hay biết tin tức của Dương Qua cả, mỗi người hỏi một câu, nhưng không ai trả lời câu hỏi của đối phương hết.
Quách Tường đứng ở trên sườn núi, ngẩn người ra giây lát, mới tiếp:
- Lão hòa thượng còn không biết đại ca của tôi đi đâu, thì còn ai mà biết được chứ?
Ðịnh thần giây lát, nàng lại tiếp:
- Thế ra lão hòa thượng là Vô Sắc thiền sư đấy? Thảo nào võ công của lão hòa thượng cao minh như vậy. À tôi còn chưa cám ơn lão thiền sư biếu quà sinh nhật, tiện đây xin cám ơn lão hòa thượng luôn thể.
Vô Sắc thiền sư mỉm cười đáp:
- Quả thật là không đánh nhau không biết nhau. Khi nào cô nương gặp Dương Qua chớ có nói lão tăng thị lớn bắt nạt nhé!
Quách Tường ngước mắt nhìn những ngọn núi phía xa lìm bìm tự nói:
- Không biết bao giờ mới gặp được anh ấy!
Thì ra, ngày sinh nhật năm Quách Tường 16 tuổi. Dương Qua bỗng có một ý nghĩ mới lạ, là viết thϊếp mời các giang hồ đồng đạo đến Tương Dương để mừng sinh nhật Quách Tường. Lúc ấy rất nhiều võ lâm cao thủ của Hắc, Bạch hai đạo nể mặt Dương Qua đến chúc thọ. Người nào dù có việc bận không thể đến cũng sai người mang lễ vật quý báu đến mừng. Vô Sắc thiền sư cũng sai người đem lễ vật đến mừng, món quà lễ chính là đôi La Hán bằng sắt mà Quách Tường đã làm rớt ra đó. Trong bụng đôi Thiết La Hán này có máy móc, cứ lên giây cót xong là đôi Thiết La Hán có thể đấu với nhau, trình diễn cả một pho La Hán Quyền của phái Thiếu Lâm.
Ðôi La Hán này là của một vị tăng chủ chùa xưa kia, tốn bao nhiêu tâm huyết mới chế tạo ra. Tinh xảo tuyệt diệu vô cùng, nên Quách Tường rất ưa thích, cứ đem theo bên mình luôn. Không ngờ Thiết La Hán đó ở trong túi rơi ra để cho Vô Sắc thiền sư nhận được thân phận của nàng.
Quách Tường vừa rồi sử dụng mười thế võ học của mười sư hữu khác nhau, nhưng thế võ nào cũng ảo diệu tuyệt luân, thế cuối cùng là thế võ của Thiếu Lâm. Thế này nàng học được là do tập theo đôi La Hán.
Vô Sắc thiền sư vừa cười vừa nói:
- Ngại vì qui củ của nhà chùa đã có từ các đời trước, nên lào tăng không thể mời Quách nhị cô nương vào chùa ngoạn cảnh được. Xin thứ lỗi.
Quách Tường có vẻ buồn, đáp:
- Không sao, việc tôi muốn hỏi đằng nào tôi cũng đã hỏi rồi.
Vô Sắc thiền sư chỉ Giác Viễn đại sư tiếp:
- Còn việc sư đệ đây thư thả lão tăng sẽ giải thích cho cô nương biết. Bây giờ lão cùng cô nương xuống núi, tìm phạn điếm đãi cô nương vài chun rượu, Chẳng hay cô nương nghĩ sao?
Ðịa vị của Vô Sắc thiền sư ở trong chùa rất cao mà nay bỗng tôn kính một Thiếu nữ trẻ tuổi như Quách Tường, còn tiễn xuống núi long trọng khoản đãi. Các tăng chúng đứng quanh đó thấy vậy đều ngạc nhiên.
Quách Tường liền đáp:
- Ðại sư hà tất phải khách sáo. Tiểu nữ ra tay quá trớn thất lễ với mấy vị sư huynh, mong lão thiền sư xin lỗi hộ. Tiểu nữ xin cáo biệt từ đây. Sau này sẽ có ngày gặp gỡ nhau.
Nói xong, nàng vái chào một cái rồi quay mình đi thẳng xuống núi. Vô Sắc thiền sư vừa cười vừa nói:
- Dù cô nương không muốn lão tăng tiễn đưa, nhưng lão tăng cũng tiễn. Sinh nhật của cô nương lão tăng vì bận tọa quan nên không thân đến mừng được, trong lòng áy náy không yên. Hôm nay cô nương quang lâm tệ tự, nếu lão tăng không cung kính tiễn đưa ba mươi dặm thì trái với đạo đối xử chủ khách.
Quách Tường thấy lão hòa thượng thật lòng mà lời nói lại hào phóng nên cũng muốn kết bạn vong niên với lão. nàng mỉm cười nói:
- Vâng, mời lão sư đi cùng.
Rồi hai người sát cánh xuống núi. Khi qua ngang Lập Tuyết Ðình bỗng nghe có tiếng chân người. Ca hai quay lại xem thì thấy Trương Quân Bảo đang theo sau, nhưng y không dám đến gần. Quách Tường thấy vậy vừa cười vừa nói:
- Bạn họ Trương cũng định tiễn khách xuống núi phải không?
Trương Quân Bảo mặt đỏ bừng, khẽ gật đầu. Lúc ấy, trước sơn môn có một tăng nhân chạy tới, vì y dùng khinh công nên đi rất nhanh. Vô Sắc thiền sư cau mày quay lại hỏi:
- Làm gì mà hấp tấp thế?
Tăng nhân nọ chạy tới trưóc mặt Vô Sắc thiền sư, cúi đầu khẽ nói vài câu. Vô Sắc thiền sư bỗng biến sắc bảo:
- Lại có chuyện như thế à?
Tăng nhân nọ đáp:
- Lão phương trượng xin mời Thủ tọa hãy trở về để thương lượng.
Quách Tường thấy vẻ mặt Vô Sắc thiền sư có vẻ phân vân thì biết ngay trong chùa tất có sự gì xảy ra, liền nói:
- Lão thiền sư, chúng ta là bạn hữu tương giao, trọng nhất là chí tâm chứ như tục lệ này có nghĩa lý gì. Lão thiền sư có việc cứ quay trở lại. Ngày sau trên giang hồ hữu duyên chắc sẽ tái ngộ. Bấy giờ chúng ta sẽ cùng nhau uống rượu và phỉ tình đàm luận.
Vô Sắc cả mừng đáp:
- Dương đại hiệp quý trọng cô nương cũng phải. Cô nương quả thật là một anh hiệp trong nhân quần và cũng là nữ trượng phu nữa. Lão tăng rất vui lòng được kết bạn với cô nương.
Quách Tường mỉm cười đáp:
- Lão sư là bạn của đại ca thì tất nhiên cũng là bạn của tiện nữ.
Nói xong hai người cáo biệt nhau. Vô Sắc thiền sư phất phới hai tay áo rộng trở lại sơn môn.
Quách Tường tiếp tục xuống núi, Trương Quân Bảo theo sau nàng cách chừng năm, sáu bước, không dám đi sát bên. Quách Tường quay lại hỏi:
- Trương sư huynh, tại sao bọn sư lại bắt nạt sư phụ của sư huynh như thế? Sư phụ của sư huynh nội công thâm hậu hà tất phải sợ chúng?
Trương Quân Bảo tiền lên hai bước rồi mới đáp:
- Giới luật trong chùa rất nghiêm ngặt, tăng chúng nào phạm phải lỗi lầm là bị phạt liền, chứ không phải ai cố ý hà hϊếp ai đâu mà...
Quách Tường ngạc nhiên hỏi:
- Sư phụ của sư huynh là người hiền đức quân tử. Thật tôi không thấy ai tốt như ông. Ông ta phạm lỗi gì thế? Tôi chắc ông ta thế nào cũng chịu lỗi hộ ai đây, chứ người như ông còn phạm lỗi gì nữa.
Trương Quân Bảo thở dài đáp:
- Việc này chắc cô nương cũng biết căn nguyên của nó. Chỉ bởi cuốn kinh Lăng Già mà nên cả.
- À, tôi nhớ ra rồi, có phải cuốn kinh bị Tiêu Tương Tử và Y Khắc Doãn lấy trộm không?
- Phải đấy, ngày nọ trên đỉnh núi Hoa Sơn Tiểu nhân đã được Dương Qua chỉ bảo cho và chính Tiểu nhân khám xét người chúng, nhưng khi xuống núi Hoa Sơn không tìm thấy tung tích của chúng. Hai thầy trò tiểu nhân đành trở về bẩm cùng phương trượng và Giới Luật Ðường rằng cuốn kinh Lăng Già là bút tích của Ðạt Ma tổ sư đã mất. Thủ tọa Giới Luật Ðường khiển trách thầy trò tiểu nhân trông nom không cẩn thận, để mất cuốn kinh vô giá đó, nên mới phạt nặng như vậy. Sư phụ tiểu nhân biết đáng tội nên không oán than gì cả.
Quách Tường thở dài một tiếng rồi nói:
( Thiếu một đoạn )
Ðột nhiên có một người hiện ra trên bực thang đá ở sườn núi lớn tiếng gọi:
- Quách nhị cô nương hãy dừng bước.
Ðó là Vô Sắc thiền sư vừa ở trong chùa chạy ra kêu gọị Quách Tường nghĩ thầm:
- Lão hòa thượng này cũng đa sự thật, hà tất phải tiễn ta chứ!
Vô Sắc thiền sư đi rất nhanh, chỉ giây lát đã đến trước mặt Quách Tường. Lão hòa thượng nói với Quân Bảo:
- Ngươi hãy trở về chùa trước, đừng chạy loạn xạ trong núi, nguy hiểm!
Chờ Quân Bảo đi rồi, Vô Sắc thiền sư lấy trong tay áo ra một mảnh giấy đưa cho Quách Tường và nói:
- Quách nhị cô nương có biết giấy này ai viết không?
Quách Tường nhảy xuống cầm tờ giấy xem, thấy đó là một lá thư, mực viết chưa khô, và có hai hàng chữ như sau: "Mười ngày sau, Côn Luân Tam Thánh sẽ thân hành đến Thiếu Lâm Tự thỉnh giáo võ lâm tuyệt học". Chữ viết đẹp và nét bút rất đậm đà. Nàng xem một lúc rồi hỏi:
- Lão thiền sư, Côn Luân Tam Thánh là ai thế?
Vô Sắc thiền sư hỏi lại:
- Thế ra cô nương không quen biết họ?
- Không những không quen mà cả cái tên Côn Luân Tam Thánh tôi cũng chưa hề nghe cha mẹ tôi nói đến bao giờ.
Vô Sắc thiền sư liền hỏi:
- Thế thì lạ thật.
Quách Tường vội hỏi:
- Có điều gì lạ thế hở lão thiền sư?
Vô Sắc đáp:
- Dù tôi mới gặp cô nương lần đầu nhưng tôi coi cô nương cũng như cố nhân. Việc này tôi có thể nói thật cho cô nương hay. Cô nương có biết tờ giấy này kiếm thấy ở đâu không?
Quách Tường hỏi:
- Côn Luân Tam Thánh phái người đem đến, phải không?
Vô Sắc thiền sư đáp:
- Nếu chúng phái người đem tới thì không có gì lạ. Chính vì Thiếu Lâm trụ trì mấy trăm năm nay được mệnh danh là nguồn gốc võ học võ lâm nên thỉnh thoảng có những bực cao thủ đến khıêυ khí©h để so sánh tài nghệ. lần nào có người dền chùa tỷ võ thì chúng tôi cũng khoản đãi tử tắ, nếu có thể thoái thác cho xong, vì chúng tôi là người tu hành cần phải chú trọng đến hai điểm: Không hờn không giận và không được sinh cường tranh thếng. Nếu ngày ngày đánh nhau với người, còn gọi là đệ tử của Phật sao được.
Quách Tường gật đầu nói:
- Lão thiền sư nói rất phải.
Vô Sắc tiếp:
- Nhưng các võ sư đó đến chùa này không biểu diễn được vài thế võ thì trong người bứt rứt khó chịu. La Hán Ðường của Thiếu Lâm Tự chuyên môn dùng lễ tiếp đãi các võ sư tới khiêu chiền.
Quách Tường vừa cười vừa đáp:
- Thế ra lão thiền sư chuyên môn phụ trách đánh nhau với người đấy à?
Vô Sắc thiền sư gượng cười đáp:
- Nếu có một võ sư tới khiêu chiền thì đệ tử của bổn đường cũng có thể đối phó, lão không cần phải ra tay. nhưng hôm nay thấy thân thủ của cô nương khác thường nên lão mới lên đấu thử xem.
Quách Tường vừa cười vừa đáp:
- Thế ra lão thiền sư tâng bốc tôi quá.
- Chà, lão tăng nói càng xa vấn đề mất rồi. Không dám giấu cô nương, tờ giấy này chúng tôi lấy được trong tay tượng Phật Giáng Long La Hán trong La Hán Ðường.
- Ai để vào tay tượng Phật thế?
Vô Sắc thiền sư gãi đầu một hồi rồi đáp:
- Nào có biết. Thiết nghĩ chùa Thiếu Lâm có mấy trăm tăng chúng, nếu có người lên sao lại không ai trông thấy? Nhất là trong La Hán Ðường lúc nào cũng có 8 đệ tử luôn phiên canh gác cả ngày lẫn đêm. Vừa rồi có hai người thấy trong tượng Phật có tờ giấy bay phất phơ, mà không thấy ai, thế mới lạ. Chúng vội vào báo cho phương trượng hay và phương trượng cho người gọi lão về là thế.
Quách Tường nghe đến đó đã hiểu rõ ý nghĩ của Vô Sắc thiền sư, liền hỏi:
- Có phải lão thiền sư nghĩ tôi thông đồng với Côn Luân Tam Thánh chăng? Tôi ở ngoài chùa quấy nhiễu để cho ba tên kia lẻn vào đặt giấy phải không?
Vô Sắc thiền sư đáp:
- Có khi nào lão nghĩ cô nương, nhưng lão phương trượng và Vô Tướng sư huynh thì quả có nghi ngờ cô nương. Vì hai vị đó thấy cô nương vừa rời khỏi chùa bỗng phát hiện tờ giấy này, như vậy họ không nghi sao được?
Quách Tường liền đáp:
- Tôi đã nói thật với lão thiền sư là tôi không quen biết ba tên ấy. Ðại hòa thượng sợ quái gì? Mười ngày sau đây, nếu chúng dám tới, thì cứ đấu với chúng một trận, xem ai hơn ai kém, đã sao nào?
Vô Sắc đáp:
- Lão hòa thượng này có sợ gì hãi gì đâu? Nếu cô nương không liên can với chúng là lão cô nương này khỏi lo ngại nữa.
Lúc này Quách Tường mới hay Vô Sắc thiền sư có lòng tốt với mình. Nàng nghĩ thầm:
- Có lẽ lão hòa thượng chỉ sợ Côn Luân Tam Thánh quen biết mình, thì lúc đấu võ không biết xử trí ra sao cho phải! Lỡ tay một cái, có phải mất lòng ta không?
Nghĩ đoạn, nàng liền nói:
- Nếu bọn chúng tới đây, tỏ vẻ lịch sự mà yêu cầu nghiên cứu võ công với nhau thì thôi. Bằng không, đại hòa thượng cứ đánh cho chúng một mẻ nên thân. Cứ xem những chữ chúng viết trên tờ giấy này, đủ thấy chúng ngông cuồng bực nào...
Ðoạn nàng bỗng nghĩ ra một việc, lại lên tiếng:
- Hay là trong chùa này có người đã thông đồng với chúng nên đã gài tờ giấy này vào bàn tay tượng Phật?
Vô Sắc liền đáp:
- Chúng tôi cũng đã nghĩ tới điều ấy, nhưng trong chùa này không ai dám phản trắc đâu! Hơn nữa, bàn tay của Phật Giáng Long La Hán cách mặt đất hơn ba trượng, ngày thường quét bụi cũng phải đóng giá leo lên. Còn người có khinh công cao siêu đến đâu cũng không nhảy lên tới trên ấy. Trong chùa này dù có tên phản nghịch đi chăng nữa, y cũng không thể nào nhảy cao như thế.
Thấy Vô Sắc nói kỳ lạ như vậy, Quách Tường lại càng muốn được gặp mặt Côn Luân Tam Thánh để xem chúng là những nhân vật ra sao? Ðồng thời nàng cũng muốn được xem Tam Thánh đấu võ với các tăng nhân trong chùa, xem ai được ai thua. Nhưng chùa Thiếu Lâm có lệ không tiếp đãi nữ khách, nàng chắc rằng không thể nào xem được trận đấu ngoạn mục ấy. Vô Sắc thiền sư thấy nàng cúi đầu nghĩ ngợi, lại tưởng lầm nàng đang nghĩ kế hộ bổn chùa, liền nói:
- Chùa Thiếu Lâm trong một ngàn năm nay, đã trải qua không biết bao nhiêu phong ba bão táp, nhưng rút cuộc đều bình yên. Nay Côn Luân Tam Thánh đã quyết tâm khó dễ chúng tôi, thì chùa Thiếu Lâm này cũng không khi nào để cho họ làm mất oai phong đã gây trong ngàn năm qua được. Chỉ nửa tháng nữa là cùng, cô nương sẽ nghe thấy tin đồn của giang hồ, và sẽ biết Côn Luân Tam Thánh có phá hủy được chùa Thiếu Lâm này hay không?
Nói tới đây, Vô Sắc thiền sư bỗng trở nên khẳng khái như hồi tráng niên. Thấy vậy, Quách Tường vừa cười vừa nói:
- Hồi nãy đại hòa thượng nói không hờn giận tại sao bây giờ lại khẳng khái như thế? Chẳng lẽ bây giờ đại hòa thượng không phải là nhà sư sao? Thôi được, nửa tháng sau tôi xin chờ đợi tin mừng vậy!
Nói xong, nàng nhảy lên lưng lừa rồi hai người cùng nhìn nhau tủm tỉm cười. Quách Tường thúc lừa phi thẳng xuống chân núi, lòng đinh ninh thế nào cũng phải xem cho kỳ được trận đấu này.
Quách Tường nghĩ thầm:
- Ta phải nghĩ ra một cách thật hoàn hảo để 10 ngày sau sẽ vào Thiếu Lâm Tự thưởng thức trận đấu hiếm có ấy. Nhưng chưa chắc bên Côn Luân Tam Thánh là những nhân vật cao thủ thực sự. Nếu chúng vừa ra tay tranh đấu đã bị bọn đại hòa thượng đánh ngã thì trận đấu ấy thật là chán ngắt! Quí hồ ba người đó có độ một nửa bản lãnh của ông ngoại hay của đại ca thì trận đấu đại náo chùa Thiếu Lâm mới náo nhiệt được.
Nghĩ tới Dương Qua, nàng u uất vô cùng. Trong ba năm nay, nàng đã tìm kiếm khắp mọi nơi mà vẫn không thấy hình bóng của Dương Qua mà nàng vẫn nghĩ tới luôn:
- Sự thật, ta có tìm thấy đại ca thì cũng thế thôi chứ có nghĩa lý gì dâu, mà ta còn mang mối tương tư sầu não nặng thêm! Sở dĩ Dương đại ca lánh mặt ta cũng chỉ muốn cho ta khỏi đau khổ. Huống chi chàng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, rốt cuộc vẫn hoàn không. Nhưng không hiểu sao ta vẫn cứ nhớ, vẫn muốn tìm chàng cho được.
Nàng vừa đi vừa nghĩ, mặc con lừa xám đi đâu thì đi. Con vật ấy ngao du khắp núi Thiếu Thất, rồi đi thẳng về phía Tây, không ...
(Thiếu một đoạn)
... trời và nói:
- Ôm trường kiếm, trợn ngược lông mày, tại sao nước xanh và đá trắng lại rời rạc nhau như thế? Trên đời nếu không có bạn tri âm, dù sống lâu tới ngàn tuổi cũng vô ích!