Chương 6

Phần 6: Sống chung…

Tạch…

– Má 🙂

– Con chào Dì

– Vô đây… vô đi con, Ngoại đợi 2 đứa sáng giờ, sao giờ mới tới. Má ơi, 2 đứa nhỏ tới rồi!!!

– Vô đây tui biểu…



– Để con Laya nó phụ, con ngồi đây với ngoại. Nói ngoại biết đi, 2 đứa bay quen nhau làm sao???

– Dạ… dạ con làm người mẫu cho Laya vẽ, rồi con yêu Laya lúc nào không hay luôn.

– Ba má con làm gì?

– Con… con mồ côi, con vô Sài Gòn năm 16 tuổi, làm nhân viên và phụ giúp 1 người là họ hàng của bạn con. Con mới nghỉ việc ở chỗ đó. Chắc con sẽ mở tiệm kinh doanh gì đó.

– Tội con quá… giờ nhà bà gia đình của con. 2 đứa cưới đi, ngoại cho vốn, rồi bay làm gì thì làm.

– Dạ… dạ… tụi con… tụi con…

– Còn suy nghĩ gì… ngoại năm nay gần 80, má con Laya cũng 55 rồi, nó có bao giờ quen ai mà ngoại ưng đâu, con là đứa đầu tiên bước chân vô cái nhà này.

– Má… má lại nói gì nữa… chuyện yêu đương tụi nhỏ tự quyết… đi con, đi vô bếp. Má chuẩn bị mình ăn lẩu nha.



– Má thấy 2 đứa qua đây sống chung đi. Cái xưởng đó xuống cấp rồi. Coi dọn đi, tìm chỗ mới đi, má cho tiền.

– Má… con không muốn vậy

– Má mày nói đúng, 2 bà già này đau bệnh ko ai lo, bay về đây đi, ngoại nuôi được

– Ngoại nói đúng, về đi con

– Má, ngoại, mình bàn sau được ko?

– Không. Má quyết rồi. Về nhà, còn cái xưởng, ko dọn đi thì coi như nơi làm việc, ko ở đó nữa.

– Ừa… Phương với Laya về đây, nguyên tầng trên là của 2 đứa, bay thích làm gì thì làm, con Phương muốn thì đi ra tiệm, ra chợ với Ngoại, với má, để phụ, không thì tao cho vốn, bay muốn làm gì làm.

– Dạ… con… con không dám…

– Sao Laya??? Má với ngoại tính vậy, con đồng ý không?

Jodi luồn tay xuống bàn nắm chặt tay Laya, mắt nhìn thẳng đầy hi vọng, Jodi biết rằng đây sẽ là sự thay đổi lớn cho cuộc đời cả 2.

– Má, ngoại… ma,́ ngoại đã muốn như vậy con xin phép được bày tỏ quan điểm của con và dự định của con.

Con sẽ cưới Phương, trong thời gian sớm và sau khi cưới, con muốn sang Tây Ban Nha sống, hoặc nếu không được, con muốn sống ở nơi khác, không phải ở Sài Gòn này nữa.

Mọi con mắt bất ngờ đổ dồn về LAya.

– Con nói sao? Đi Tây Ban Nha???

– Con… con muốn bỏ 2 bà gìa này luôn sao con?

– Không…. con muốn cả nhà mình cùng đi. Con sẽ nói với ba, lo cho chúng ta.

– Cái gì? Ba? Laya? Con time gặp ba con sao?

– Má… con lớn lên dù không có vòng tay ông ấy, nhưng con luôn muốn biết ông ta là ai, là người ra sao, con đã may mắn tìm được. Nhưng khi ông ấy đề xuất, con từ chối, con nói rằng ông chưa bao giờ xứng đáng với má và con.

– …

Mẹ Laya bỏ về phòng, bỏ mặc mọi người tại phòng ăn

– Ngoại thấy… thôi, 2 đứa đêm nay ngủ lại. Sáng mai con Tiên nó bình tĩnh lại, rồi 2 đứa nói chuyện.

– Ngoại…

– 2 đứa lớn rồi, sao ngoại cản. Ngoại gìa rồi, đời này chỉ cần thấy con Laya hạnh phúc, có gia đình, là ngoại thấy mãn nguyện.

Laya tiến tới sà vào lòng Ngoại.

– Laya xin lỗi ngoại. Nhưng Laya muốn ngoại và má hiểu. Con myốn mình sống chung, nhưng con không muốn Sài Gòn này nữa.

– Ừa… đi đâu cũng được, ngoại gìa rồi, chỉ cần được hưởng già, bên con cháu, gia đình, ngoại vui.



– Em tắm trước đi. Laya lấy đồ ngủ cho.

– Uhm…



Nằm trên giường, 2 người quay lưng về 2 phía, im lặng, trằn trọc trong suy nghĩ. Jodi xoay qua, ôm lấy eo Laya và áp vào lưng Laya.

– Laya… tất cả chuyện này là vì em sao?

– Uhm…

– Em… em quan trọng đến vậy sao?

– Uhm…

– Nhưng Laya… như vậy đâu công bằng cho Ngoại và Dì

– Uhm…

– Laya… em không muốn.

Laya quay sang, hôn lên trán Jodi.

– Laya… em quan trọng đến vậy sao? Vì em, Laya đánh đổi tất cả sao?

Laya nhìn vào mắt Jodi, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt

– Em cũng đã bỏ tất cả để đến với Laya mà. Laya đã bỏ rơi người mình yêu vì gia đình, giờ thì ngược lại, chỉ khác là Laya vì người yêu và vì gia đình nữa. Mẹ với Ngoại, giờ còn em nữa, là gia đình của Laya. Chỉ cần 1 thời gian ngắn, mình sẽ rời khỏi nơi này.

Jodi tiến tới, hôn lấy Laya, thật cuồng nhiệt, như thể tan vỡ, như thiêu thân lao vào lửa để rồi tan biến vì Jodi muốn đáp trả tình yêu và sự hi sinh của Laya dành cho cô, nó quá lớn lao, quá chân thành và tuyệt dịu… đời cô, giờ chẳng còn gì mãn nguyện hơn, ý nghĩa hơn là Laya.

Cả 2 quấn lấy nhau, cuồng nhiệt, mụ mị như thể là lần cuối, mãnh liệt và gấp gáp, hòa vào nhau như tan vỡ cho đến mệt nhoài, họ ôm lấy nhau chìm vào giấc ngủ.



– Má… con xin lỗi

– Con không phải xin lỗi. Con lớn rồi, cuộc đời của con, do con lựa chọn, tương lai của con, do con quyết định

– Má, con lớn lên nhờ bàn tay của má và Ngoại, con muốn tương lai của con có sự hiện diện của má và ngoại. Tại sao không được vậy má?

– Con muốn má và ngoại bỏ lại tất cả, bỏ lại bao cơ ngơi sự nghiệp để đi qua Châu Âu sao? Chúng ta sẽ làm gì ở bên đó? Con sẽ nuôi sống cả 3 sao?

– Má… con sẽ làm thêm, con sẽ xin ba hỗ trợ cho chúng ta

– Không… đời má không van xin ai, đặc biệt là ông ta. Nếu con muốn, con và Phương cứ đi, má ở lại, 2 đứa làm gì thì làm

– Má…

– Má sống mấy chục năm nay, không có mày má vẫn sống tốt.

– Má…

– Câu trả lời mãi sẽ là không. Cho dù có chết, má cũng ở lại Sài Gòn này. Ko đi đâu hết.

Má bỏ về phòng. Laya thở dài nhìn Jodi từ trên cầu thang đi xuống.

– Có lẽ tụi mình sẽ ổn. Ở đây cũng được Laya à. Em không trốn mất khỏi Laya đâu.

Laya nắm chặt tay của Jodi

– Không… Laya không muốn, mình sẽ rời khỏi đây.

– Nhưng…

– Sẽ có cách.

***

Xin chào,

Cảm ơn các bạn đã theo dõi tác phẩm của mình.

Hãy vote và comment để mình có động lực viết tiếp nhé!

***