Chương 4

Phần 4: Lần đầu…

Laya kéo Jodi vào phòng vẽ, xung quanh là 5 tác phẩm mà bữa giờ Laya đã hoàn thành.

Jodi ngây người nhìn ngắm, chạm vào từng nét vẽ, chúng chân thật, nhưng mờ ảo, 1 Jodi khác, 1 Jodi mộc mạc, thanh khiết trong mỗi bức họa, 1 thế giới nửa thực nửa ảo đầy nghệ thuật

– Em thích chứ? Chúng là em đó, hoàn hảo…

– Thật tuyệt vời… em đẹp đến vậy sao???

– Uhm.

Laya tiến đến ôm chặt Jodi từ phía sau.

– Em khiến cho tim người ta bị lỗi nhịp. Em biết chứ?

Jodi quay người lại. Ôm Laya thật chặt.

– Mình đi xem phim còn kịp không?

– Uhm… chắc kịp.



12h

– Em mệt không?

Lắc đầu

– Ăn gì không?

Lắc đầu

– Vậy mình về nhà.

Gật đầu.



Tạch.

Jodi lại ôm Laya từ phía sau.

– Em mệt hả?

– Không…

– Chứ em làm sao?

– Em muốn Laya tắm cho em.

– Em là con nít sao?

– Uhm…



Cả 2 đứng dưới vòi sen, Laya nhẹ nhàng gội đầu cho Jodi, rồi nhẹ nhàng xả nước, thoa sữa tắm, nhẹ nhàng làm mọi thứ.



Cả 2 cùng lau người và bước về phòng.

– Để em sấy tóc cho.

– Uhm

Laya ngồi đó trong chiếc khăn quàng, Jodi hờ hững trong chiếc váy ngủ. Cô đứng ở mép giường sấy tóc cho Laya.

Được 5ph, đèn chợt tắt. Căn phòng bỗng dưng tối đen thui. Chỉ còn lại ánh trăng yếu ớt rọi qua khung cửa sổ.

– Em đẹp quá.

Dù trong đêm tối, Laya cũng có thể nhận ra Jodi ửng đỏ vì ngại ngùng. Laya đặt tay lên eo Jodi, rồi nhẹ nhàng đứng lên, ôm lấy cô. Thì thầm vào tai Jodi

– Đêm nay, em thuộc về Laya nhé

Jodi mỉm cười, vỡ òa trong hạnh phúc, cô mong chờ giây phút này từ rất lâu rồi, một con đĩ yêu nghề, dày dạn kinh nghiệm lại mong chờ giây phút được người mình yêu xin phép để được "yêu", đời này còn gì tuyệt vời hơn. Jodi ôm Laya chặt hơn.

– Cả thân thể, trái tim và tâm hồn em, giờ chỉ thuộc về 1 người, chỉ mình Laya. Hãy giữ em thật chặt.

Laya đẩy Jodi ra để vuốt ve khuôn mặt cô.

– Tôi nghĩ… tôi lỡ yêu em mất rồi, phải làm sao đây? Mỉm cười

Laya nhẹ nhàng hôn lấy Jodi, mật ngọt, thứ mật ngọt gây tê liệt mọi giác quan, trong khoảnh khắc này mọi thứ xung quanh đều tan biến, chỉ có 2 người, không gian này, khoảnh khắc này cả 2 chìm vào nhau…

Cả 2 nhẹ nhàng trút bỏ mọi thứ trên cơ thể, Laya đặt Jodi lên giường và lại ôm hôn lấy thân thể cô, vẫn nhẹ nhàng triều mến. Laya nâng niu, cẩn thận chỉ sợ Jodi vỡ vụn, tan biến. Jodi của Laya thật thanh khiết và mong manh.

Jodi đắm chìm trong từng nụ hôn, đắm chìm trong những cái vuốt ve mà đôi tay mềm mại của Laya tạo ra, và rồi trong 1 khoảnh khắc Jodi vỡ vụn trong hạnh phúc, trong đam mê, khoái cảm, lần đầu, lần đầu Jodi được biết cảm giác của tình yêu, lần đầu tim đập loạn nhịp, cơ thể kia bị 1 dòng điện làm cô co giật không kiểm soát, lần đầu được nâng niu, được yêu thương chăm sóc, lần đầu bật ra tiếng rên trong sung sướng của cảm xúc thăng hoa, lần đầu được chảy giọt nước mắt hạnh phúc của sự tột đỉnh hân hoan, lần đầu được cảm nhận sự mềm mại, thơm tho, nhẹ nhàng của người nằm bên cạnh, lần đầu của hạnh phúc…

Cả 2 quấn lấy nhau trong đam mê và cảm xúc của lần đầu.

Laya mở mắt mỉm cười nhìn Jodi, cô nhẹ nhàng hôn lên trán của người yêu.

– Em biết mấy giờ rồi không?

– Em muốn như vậy mãi…

– Em muốn cả 2 chết đói trong tư thế này sao?

– Uhm… Jodi mở mắt… hôn em đi

Laya ghé lại, ôm hôn lấy Jodi.

– Kể từ hôm nay… Laya không muốn em đi tới chỗ cũ nữa.

– Tại sao?

– Vì nó không ổn.

– Cái gì không ổn. Đó chỉ là 1 tiệm spa

– Phải, 1 tiệm spa của những người làm nghề ấy.

– Thì có gì sai?

– Em sẽ vẫn cứ bị quấn lấy cái cuộc sống đó. Em không hiểu sao?

– Nhưng em muốn.

– …

Laya bật dậy, bỏ đi khỏi giường

– Laya!

– …

– Cho em thời gian, được không?

– …

– Làm ơn đừng im lặng.

– Em thật ích kỷ… em còn luyến tiếc gì chốn ấy? Em có biết cuộc đời em sẽ bị cái nghề ấy ám ảnh, bám riết em tơí cuối đời không? Sao em còn muốn tiếp tục ở chỗ ấy không.

– Em biết… em biết chứ

Jodi bật khóc quỳ xuống sàn.

– Phương à… em đang làm gì vậy?

Laya quỳ xuống ôm lấy Jodi

– Em biết, cho nên em chọn cách đối mặt chứ không bỏ chạy, em cần thời gian để sắp xếp mọi việc… em cần Laya ở bên cạnh để nhắc nhở em rằng em có nơi để đặt niềm tin trọn vẹn và trái tim em thuộc về. Tất cả, tất cả của em giờ chỉ thuộc về Laya, không ai, không một ai có thể chiếm đoạt được…

– Em đừng khóc nữa…

– Đừng im lặng, em sợ sự im lặng, đừng bao giờ quay lưng đi khi em chưa sẵn sàng, Laya hiểu chứ, em sợ… rất sợ…

– Thở dài… Laya xin lỗi. Nín đi



– Em sẽ về chứ?

– Em sẽ luôn về… mỉm cười

– Uhm…



– Con chắc chứ?

– Dạ. Cho con xin lỗi.

– Lại đây. Cho má ôm 1 cái.

Jodi tiến lại ôm chặt bà.

– Là ai?

– Là người đặc biệt mà cách đây 1 tháng má ký hợp đồng. Cám ơn má. Không có hôm ấy, con đã không thế vươn mình đứng dậy

– Má biết mà… má linh cảm được điều kì diệu sẽ xảy ra. Con đi đi. Mọi chuyện để má lo, Jodi Hạ sẽ bị lãng quên, đi vào trong vô thức, sẽ có 1 Trà Hoa Nữ khác, nhiều người khác lấp đi khoảng trống của con. Hãy biến đổi, hãy hóa thân thành 1 màu sắc khác, sống cuộc đời của con, xóa hết đi.

– Má… má đừng khóc

– Má đang vui mà… cuối cùng, thì đứa con má yêu thương nhất, kỳ vọng nhất đã có thể yêu và sống cuộc đời của nó. Trong vô vàn người chỉ có thể là con, con hiểu chứ.

– … con sẽ nhớ má lắm.

– Chỉ cần gọi điện, để má nghe giọng con, nhìn thấy con qua điện thoại là má vui rồi. Đừng đến đây nữa, chốn này sẽ vấy bẩn con lại lần nữa, con hiểu không…

– … má…



Đúng như lời má nói, mọi tài sản thuộc về Jodi đã được bà tẩu tán vào 1 tài sản tại Thụy Sĩ, mọi hình ảnh, thông tin trên mạng bị xóa sạch, 1 vụ tai nạn khủng khiếp được tạo ra, và người ta đều biết rằng, cô gái bán hoa khét tiếng tại Sài Thành đã chết, theo cách thảm khốc nhất mà 1 người nghĩ ra… Jodi Hạ chỉ còn là truyền thuyết…

***

Xin chào,

Cảm ơn các bạn đã theo dõi tác phẩm của mình.

Hãy vote và comment để mình có động lực viết tiếp nhé!

***