Chương 8: Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ

Trên đời này không tồn tại cái gọi là "nếu như", bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không có chuyện đúng người sai thời điểm hay yêu đúng người gì cả.

Nếu để nói chuyện tình của tôi cùng Hóa Thanh, thì phải bắt đầu từ đâu đây nhỉ?

Khi anh ấy thích tôi, tôi còn chưa biết chữ "thích" là gì?

Khi anh ấy yêu tôi, tôi dường như thích anh ấy mất rồi.

Khi tôi yêu anh ấy, anh ấy mãi mãi rời xa tôi.

- Đã là lựa chọn của bản thân, dù có đau thương cũng sẽ không hối hận.

Anh trai nhìn vẻ mặt cương quyết đó của tôi chỉ đành thở dài quay đầu đi. Tôi biết chứ, tôi buồn thì người làm anh có thể vui vẻ sao nhưng đây là sự lựa chọn của tôi, ước mơ của tôi hiện tại chỉ còn một bước nữa trở thành hiện thực rồi; nếu như anh ấy không còn thì tôi sẽ thay anh đi tiếp con đường cả hai đã chọn. Nếu nói hối hận, tôi hối hận cái mùa hè năm 18 tuổi ấy đã không kịp nói ra hết những lời trong lòng, chỉ đành để sự thật kia bị vùi lấp dưới đáy sông của thời gian.

Tôi quay đầu nhìn ngôi trường mà tôi sẽ gắn bó trong bốn năm tới, đổi sang một môi trường mới, bắt đầu một khởi đầu mới biết đâu cũng là một chuyện tốt đẹp. Nhưng tôi không hay biết rằng trong những năm tháng sau này, tôi đã hình thành cái thói quen đi đến những nơi anh ấy đã từng nhắc đến trước đây, quay về những nơi chúng tôi đã từng đi qua.

Tôi cũng đã thay anh ấy hoàn thành giấc mộng năm đó của cả hai, học đúng trường, làm đúng ngành.

Trong những năm tháng sau này, tôi đã cố gắng rất nhiều dù là vì bản thân hay vì gia đình, tôi muốn bản thân ngày càng tốt đẹp hơn ngày hôm qua một chút. Tôi cũng thay anh ấy đi rất nhiều nơi mà cả hai đã từng nói trước đây.

Sau này, ở cơ quan có một đồng nghiệp mới chuyển đến, nói ra cũng thật là trùng hợp, người đó để mái tóc mà anh ấy thích nhất hồi trước, cũng có nhiều thói quen rất giống anh ấy nhưng tôi hiểu rất rõ: Có lẽ nhiều năm sau nữa, tôi sẽ càng gặp nhiều người giống anh ấy nhưng không thể nào là anh ấy. Một Liên Hóa Thanh mà tôi quen đã hơn mười năm.

Có vài lần thì quay về quê, tôi lại bất giác đưa mắt nhìn sang căn nhà bên cạnh nhưng người cũng đã khác rồi, bố mẹ anh ấy rời đi vào cái năm tôi gần tốt nghiệp. Tôi nhớ lần đó mẹ anh ấy nhìn tôi rồi lại nhìn căn nhà cũ một lúc lâu, bác ấy nói rằng:

- Người cũng đi rồi, cũng nên quên thôi.

Trong tiếng gió chiều, tôi chữ hiểu chữ không câu mà bác ấy nói, lúc ấy tôi cũng chẳng cách nào phân biệt được là bác ấy đang nói tôi hay là nói đến chính bản thân mình nữa. Mà cũng đâu còn quan trọng nữa, đúng là như vậy, người đã không còn thì có nói nhiều đến mấy cũng dần trở nên vô nghĩa.

Có lẽ đến một năm nào đó tôi sẽ dần quên đi anh ấy, quên mất "mối tình đầu" mà tôi chưa kịp mở lời nhưng những năm tháng trong ký ức tôi có thể quên được sao?

Câu trả lời sẽ là: "Không thể".

Hoàn truyện.