Có phải chăng cuộc đời chúng ta cũng như bộ phim Reply 1997 không nhỉ? Khi xem một bộ phim dài, có mấy khi chúng ta đoán được tiếp theo? Có mấy khi đoán được kết thúc? Cuộc đời chúng ta, ai biết tương …
Có phải chăng cuộc đời chúng ta cũng như bộ phim Reply 1997 không nhỉ?
Khi xem một bộ phim dài, có mấy khi chúng ta đoán được tiếp theo? Có mấy khi đoán được kết thúc?
Cuộc đời chúng ta, ai biết tương lại như thế nào.
Mỗi con người thật ra đều là nhân vật chính của cuộc đời mình và nhiều lúc thật ra thời điểm bắt đầu cũng đã là kết thúc tất cả.
Có tình yêu của Hy Nguyệt cùng Liên Hóa Thanh như một bản nhạc mà những nốt thăng trầm đều có đủ. Một tình yêu không phải kiểu "yêu em từ cái nhìn đầu tiên" mà đã trải qua tháng năm dài vun đắp;không phải tình yêu "kinh thiên động địa" nhưng đủ để người khác có niềm tin vào tình yêu còn tồn tại trên thế giới này..
Nếu đã là của nhau thì cũng chẳng cần phải vội vã..
Ai cũng nói rằng Hy Nguyệt quá vô tâm, Liên Hóa Thanh vì cố ấy nhiều như vậy mà đổi lại được gì đâu chứ?
Nhưng có ai biết rằng, có một Hy Nguyệt trọn cả một đời chỉ có một người, một Liên Hóa Thanh mà cô ấy luôn đặt ở đầu quả tim.
Có ai biết rằng, một Hy Nguyệt vừa mới đặt chân vào trường mẫu giáo đã hỏi:
- A Thanh a! Sau này lớn lên anh cưới tiểu Nguyệt nhé! Như thế sau này tiểu Nguyệt luôn có thể ở bên anh rồi nha!
- Vâng ạ, sau này đợi lớn lên anh sẽ cưới tiểu Nguyệt nhà ta về.
- Hứa nha!
- Hứa luôn.
Nhưng là "nói trước bước không qua".. nếu biết trước có ngày hôm nay, thà rằng ngày đó chúng ta đừng hứa với nhau A Thanh nhỉ?
A Thanh có phải anh đang đợi em không? Anh đừng lo nhé!
Em đang đi tìm anh!
Em sẽ đi tìm anh! Đi tìm ngày hôm qua của "chính mình" cũng là của chính chúng ta..