Bình thường Tiểu Đinh Vân đang nổi giận quyết không bị những lời này hù dọa, hơn nữa cô ấy luôn luôn thua người không thua trận. Nhưng cô ấy đi thêm hai bước, cuối cùng cũng nhớ ra mình bây giờ là ở một thành phố mười năm sau mình chưa từng tới, hơn nữa người cãi nhau phía sau cô ấy cũng là bản thân mình, mất mặt cũng không quan trọng, vì vậy cô ấy dừng chân, quay đầu, lạnh lùng hỏi: "Đi đâu ngồi xe?"
Đinh Vân thấy phiên bản thiếu nữ mặt than giả vờ lạnh lùng, dạ dày vốn không đau cũng co rút đau đớn, cô một tay ôm bụng một ngón tay hướng về phía trước, sau đó yên lặng dẫn đường.
Hai người cứ như vậy trầm mặc ngồi lên xe trở về chỗ ở, lúc vào cửa, bạn cùng phòng của Đinh Vân là Lý Hồi đã trở lại, đang ở trong bếp nấu cơm, nghe thấy có người mở cửa, liền thò người ra chào hỏi: "Xin chào, về rồi à!"
“Ừ, cậu đang nấu cơm à?” Đinh Vân nói nhảm một câu, quay đầu lại thấy thiếu nữ đi theo phía sau, không tình nguyện giới thiệu: "Ờm, đây là...... em họ tớ, Tiểu Vân.”
Lý Hồi là một cô gái nhỏ gầy, nghe vậy vẫy vẫy tay: "Xin chào, là nghỉ hè đi chơi sao? Em họ xinh quá!”
Tiểu Đinh Vân, không, Đinh Tiểu Vân lập tức biến thân thành thiếu nữ ngoan ngoãn, cười híp mắt đáp lời: "Cảm ơn chị.”
Đinh Vân liếc cô gái một cái, nói tiếp: "Đúng vậy, cô ấy nghỉ hè, đến chơi vài ngày, tạm thời ở lại đây, bọn họ vẫn chưa về sao?"
“Ừ, Sa Sa nói chiều nay cô ấy phải về quê, cuối tuần không có ở đây. Hân Hân chắc là đi tìm bạn trai rồi.”
“Vậy à, cậu mau đi nấu cơm đi, chúng tôi đều ăn rồi.” Đinh Vân nói hết những gì cần nói, liền kéo Đinh Tiểu Vân trở về phòng mình.
Đóng cửa lại, Đinh Tiểu Vân và Đinh Vân đều quay mặt đi, không ai nhìn ai. Đinh Vân cầm áo ngủ vào nhà vệ sinh thay, lúc trở về thấy Đinh Tiểu Vân ngồi trước máy tính, cô không muốn bị thiếu nữ sắc bén này làm đau đớn nữa, liền không nói chuyện, mở điều hòa, tự mình lên giường chui vào trong chăn chơi điện thoại.
Sau khi cập nhật xong mấy quyển tiểu thuyết, xem thời gian đã hơn 9 giờ, cô gửi wechat cho Lý Thu Thực, hỏi anh ta đã tan cuộc chưa, sau đó cầm ipad lên định tìm một chương trình giải trí xem.
Ai ngờ Đinh Tiểu Vân im lặng một hồi lâu bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Tại sao lại học marketing?”
“Hả?” Đinh Vân bị hỏi đến bối rối.
"Ước mơ của chúng ta là gì, chị đã quên rồi sao?" Thiếu nữ từ trên ghế xoay người, giọng điệu không hề bén nhọn, ngược lại mang theo chút u buồn.
Ước mơ, đây là một từ đã gần như bị nói nát bét, một ca sĩ được xưng là chiếm giữ một nửa giang sơn trong giới âm nhạc thích nhất hỏi người ta "Ước mơ của bạn là gì", khiến Đinh Vân hiện tại vừa nghe đến từ này đã cảm thấy buồn cười.
Nhưng mà đối mặt với chính mình thời niên thiếu, cô lại không thể không nhớ tới mình cũng từng là một người có mộng tưởng.
“Tôi đương nhiên không quên. Chỉ là, giấc mộng rất tròn trịa, hiện thực cũng rất trơ trọi.”
“Nói tiếng người!”
Đinh Vân cầm ipad che mặt, dùng giọng điệu bình thường như người máy nói: "Thi đại học không tốt, nguyện vọng thứ nhất không trúng tuyển, chuyển sang chuyên ngành marketing.”
“Không thử chuyển khoa?”
"Có xin qua, nhưng thủ tục rất phức tạp, thành tích phải đủ tốt, còn phải được khoa ngoại ngữ chịu tiếp nhận..."
Cô mơ hồ nhớ lại quá khứ, lại quên thiếu nữ đối diện chính là mình, hiểu rõ cô đến không thể rõ hơn, cho nên không đợi cô nói xong liền bị vạch trần: "Chủ yếu vẫn là thành tích không đạt tiêu chuẩn?"
Đinh Vân: "......”
Đinh Tiếu Vân tức giận nói: “Thi đại học thất bại còn chưa nói, lúc lên đại học có thể sửa chữa, chị lại bị rớt xích?"
“À thì, lúc đó, vừa hay, yêu đương mà... " Đinh Vân lắp bắp nói.
Đinh Tiểu Vân nhớ tới lời mình nói ra, cũng không tiện phê bình chuyện Đinh Vân yêu đương, liền nói: "OK, chuyển khoa không thành công, nhưng vẫn có thể xin học văn bằng hai chứ? Chị không nộp đơn à?”
Toàn bộ ngũ quan Đinh Vân tụ lại cùng một chỗ: "Học ngành hai? Có thể học xong một ngành đã rất không dễ dàng, hơn nữa học hai ngành phải nộp hai phần học phí cô biết không?"
"Thật ra chị không hề nghĩ đến chuyện này phải không? Còn kiếm cớ. Chị yêu đương đến hồ đồ rồi sao? Cứ dễ dàng từ bỏ lý tưởng của mình như vậy sao?" Đinh Tiểu Vân vỗ bàn đứng lên: "Hôm nay chị không nói rõ ràng với tôi, hai ta còn chưa xong đâu!"
Đinh Vân đuối lý, chỉ có thể yếu ớt giải thích: "Chủ yếu là học kỳ thứ hai bắt đầu không bao lâu, tôi liền thất tình..."
"Ừm, lý do rất tốt, thất tình không có tâm tình làm chuyện khác đúng không? Vậy sau đó thì sao? Chị cũng không thể ba năm sau đều không thoát khỏi bóng ma thất tình chứ?"
Ánh mắt Đinh Vân đảo quanh: "Ừm, à ừ thì, trong lúc thất tình, không muốn gặp người, liền, liền bắt đầu đọc tiểu thuyết xem phim, còn bị bạn cùng phòng kéo vào trò chơi...Sau đó không cẩn thận, tốt nghiệp rồi…..”
Đinh Tiểu Vân bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, nếu như cô ấy gϊếŧ bản thân của mười năm sau, kết quả có thể tệ hơn bây giờ hay không.