Nụ cười của Lâu Nham Phong nhất thời cứng đờ trên mặt, thì ra lúc trước khi thực hiện truy bắt, Tiểu Mã và Lâu Nham Phong được bố trí ở giao lộ tiến hành chặn đường, nhưng ai ngờ Triệu Cương rất khoẻ, tốc độ lại nhanh, Tiểu Mã dù sao cũng mang theo một thực tập sinh không đủ kinh nghiệm, kết quả sơ sẩy một cái liền để cho Triệu Cương chạy trốn.
"Lão đại, đều là lỗi của tôi, không liên quan đến Lâu Nham Phong." Tiểu Mã cúi đầu xin lỗi, để cho Triệu Cương chạy đích thực là lỗi của hắn, cũng may Triệu Cương không làm bị thương con tin, bằng không hắn nhất định phải chịu trách nhiệm.
Tạ Nghi Tu mặt lạnh: "Trở về rồi ta sẽ nói chuyện với ngươi.”
Nói xong cũng mặc kệ phản ứng của Tiểu Mã, quay đầu nhìn về phía của Huyền Âm, vừa rồi lúc thoát khỏi khống chế dùng sức quá mạnh, Huyền Âm trực tiếp ngã trên mặt đất, trong đội chỉ có hai nữ cảnh sát đã đỡ nàng dậy. Tạ Nghi Tu bất động thanh sắc đánh giá một cái, nàng thập phần gầy gò, làn da trắng nõn có chút không bình thường, giờ phút này trên mặt đều là nước mưa, sắc mặt rất khó coi, chính là nữ nhân thoạt nhìn cực kỳ nhu nhược này, vừa rồi lại xuất kỳ bất ý quấy nhiễu tâm thần Triệu Cương, và giành được cơ hội thoát thân.
Huyền Âm nhận thấy ánh mắt đang nhìn mình sau đó ngẩng đầu, phát hiện là cảnh sát hình sự vừa rồi khống chế Triệu Cương, hắn mặc đồng phục màu lam giống như những người khác, vóc dáng rất cao, mái tóc hơi dài bị nước mưa làm ướt đặt ở giữa lông mày, dưới mưa mù mông lung ngũ quan của hắn phá lệ thanh tuấn xa xôi, giống như một bức thủy mặc thanh đạm. Cô cảm thấy người này có chút kỳ quái, không giống cảnh sát, ngược lại có chút giống... Học giả. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, nàng như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới hắn lại là một cảnh sát hình sự.
"Vết thương của cô không sao chứ?" Lúc cô xoay người tránh đi, phần da trên cổ của cô đã bị lưỡi dao làm trầy xước. Trên làn da trắng nõn, máu đang từ từ chảy ra.
Huyền Âm đưa tay sờ sờ miệng vết thương, chỉ là vết trầy xước rất nhỏ cũng không nghiêm trọng: "Không có vấn đề gì." Cô ấy nhìn về phía Tạ Nghi Tu đi tới dừng lại ở ngoài hai bước, khoảng cách như vậy làm cho cô ấy càng có thể thấy rõ bộ dáng của anh ấy, cô ấy tựa hồ đã gặp qua người này ở đâu đó.
Trong ký ức mơ hồ, Huyền Âm cố gắng tìm kiếm, bỗng nhiên có một khuôn mặt trùng khớp với người trước mắt, cô không chắc chắn nói: "Anh là Tạ Nghi Tu?”
Tạ Nghi Tu hiển nhiên không nghĩ tới nàng sẽ nói câu này: "Ừm."
"Diệp Huyền Âm, đã lâu không gặp." Huyền Âm vươn bàn tay trắng nõn, mặt mày mỉm cười, kỳ thật ấn tượng của nàng đối với Tạ Nghi Tu còn dừng lại ở 15 tuổi trước khi nàng xuất ngoại, thiếu niên thanh tuấn tao nhã mặc đồng phục màu trắng của trường trung học số 1 Hoa Thịnh, ôn hòa mà xa cách. Tướng mạo đã theo năm tháng mơ hồ, cô chỉ nhớ rõ ngay cả nụ cười của anh cũng thanh đạm, nhưng chỉ cần là một chút cảm xúc sung sướиɠ sẽ làm cho khóe mắt, đuôi lông mày đều sinh động.
Nhiều năm không gặp, thiếu niên trong trí nhớ đã biến thành nam tử hán sắt thép, mặc dù bộ dạng vẫn như trước, nhưng dáng vẻ tạo nhã ứng dung của năm đó không còn nữa mà thay vào đó là nét trưởng thành tích tụ bao năm.
Tạ Nghi Tu sắc mặt trầm xuống như thường lệ bắt tay: "Đã lâu không gặp."—————
Huyền Âm ngồi ở ghế sau xe cảnh sát, từ trong hộp cấp cứu lấy ra miếng dán vết thương, tự mình cẩn thận dán lên trước gương.
Một lát sau Tạ Nghi Tu cũng ngồi vào, đưa cho nàng một cái khăn khô.
"Cảm ơn." Huyền Âm cảm ơn.
Tạ Nghi Tu nghiêng đầu nhìn nàng, nàng đang chậm rãi lau tóc ướt sũng, anh bỗng nhiên nghĩ: "Bọn họ đích thực đã lâu không gặp, từ năm mười lăm tuổi đến nay đã tròn mười hai năm, lâu đến nỗi anh đã hoàn toàn không nhận ra cô. Người trước mắt này, ngoại trừ dung mạo cùng trong trí nhớ còn có chút tương tự ra, những thứ khác lại một chút dấu vết ngày xưa cũng không có. Quan hệ giữa bọn họ, dùng cách thô tục mà nói, đó chính là "thanh mai trúc mã".