Cô Gái Đến Từ Hôm Qua

8.75/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nếu ngày xưa còn bé, Thư luôn tự hào mình là cậu con trai thông minh có quyền bắt nạt và sai khiến các cô bé cùng lứa tuổi thì giờ đây khi lớn lên, anh luôn khổ sở khi thấy mình ngu ngơ và bị con gái  …
Xem Thêm

- Thôi là... mày cứ việc ăn bánh mì, còn tao... nhịn đói.

Đến đây, Tiểu Li bắt đầu hiểu ra "tâm sự" của tôi. Nó buột miệng:

- Thôi để em chạy về lấy ổ bánh mì qua anh với em ăn, khỏi để dành nữa.

Tôi hưởng ứng liền:

- Đúng rồi! Bánh mì mà để lâu ăn mất ngon!

Tiểu Li vội vã chạy về. Lát sau, nó cầm ổ bánh mì qua đưa tôi:

- Anh lấy dao cắt đôi ra đi!

- Cần gì dao! Tao bẻ bằng tay được rồi!

- Bẻ bằng tay đâu có đều.

- Đều chứ sao không!

Tôi lấy tay đo chiều dài ổ bánh mì, ước lượng điểm giữa rồi nghiến răng bẻ làm hai khúc. Mặc dù tôi cố bẻ cho hai phần bằng nhau nhưng rốt cuộc vẫn khúc to khúc nhỏ.

Tôi đưa khúc nhỏ cho Tiểu Li:

- Phần mày nè!

Nó liếc khúc bánh mì của tôi, phụng phịu:

- Anh khôn thấy mồ! Anh lấy khúc to!

Tôi tằng hắng:

- Hồi sáng mày uống sữa rồi, giờ ăn khúc nho nhỏ thôi.

Tiểu Li không nói gì nhưng mặt nó xịu xuống. Sợ nó khăng khăng đòi đổi, tôi dọa:

- Tao mà ăn không no, tao chơi đi trốn đi tìm không nổi đâu!

Nghe tôi nói vậy, quả nhiên Tiểu Li không dám vùng vằng nữa. Nó đưa khúc bánh mì "nho nhỏ" lên miệng cắn ngon lành.

Tiểu Li ăn chậm như mèo. Tôi đã "giải quyết" khúc bánh mì của tôi từ lâu rồi mà nó thì vẫn nhẩn nha nhai tới nhai lui, trông bắt ngứa con mắt. Dòm nó nhai chóp chép một hồi, vừa sốt ruột lại vừa thèm thuồng, tôi bực mình gắt:

- Lẹ lẹ lên mày! Mày ăn chậm, tao đi ngủ tiếp à!

Nghe tôi giục, Tiểu Li ăn vội ăn vàng. Nhưng khúc bánh mì của nó vẫn còn hơn phân nửa. Tôi bèn gạ:

- Hay là mày đưa tao cắn giùm ột miếng!

Sợ tôi buồn tình đi ngủ tiếp, Tiểu Li không dám phản đối "sáng kiến" của tôi. Nó chìa khúc bánh mì ra. Tôi ngoác mồm cắn một miếng to thật to. Nhìn khúc bánh mì khuyết một phần đáng kể, chắc Tiểu Li buồn lắm nhưng nó không dám để lộ ra ngoài.

Nuốt xong, "nhiệt tình" của tôi vẫn không giảm bớt:

- Miếng nữa!

Tiểu Li lại đau khổ chìa tay ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Nhờ sự "giúp đỡ" sốt sắng của tôi mà nhoáng một cái, khúc bánh mì trên tay Tiểu Li biến mất y như trò ảo thuật trong rạp xiếc vậy.

Khi thấy không còn gì để dụ dỗ nữa, tôi đưa tay quẹt mép, tuyên bố:

- Bây giờ chơi trò chơi được rồi!

Tiểu Li sáng mắt lên. Nó quên phắt nỗi đau khổ vừa rồi, hí hửng nói:

- Em đi trốn trước nghen! Anh nhắm mắt lại đi!

Tôi nhắm mắt lại và tự hỏi không biết ngày mai Tiểu Li có được mẹ nó mua cho ổ bánh mì nào nữa không.

- o O o -

Sau cuộc trò chuyện với Hải gầy, tôi sinh ra nghĩ ngợi vẫn vơ. Ừ, chẳng hiểu Việt An có yêu lại mình chút xíu nào không nhỉ? Từ trước đến nay, tôi chẳng hề quan tâm đến chuyện này. Bởi vì nếu có quan tâm, tôi cũng chẳng thể nào giải đáp nổi một vấn đề "tầm cỡ" như vậy. Tôi cứ mặc nhiên coi mối quan hệ hiện nay giữa tôi và Việt An là mối quan hệ giữa hai người... yêu nhau và không thắc mắc gì lôi thôi.

Nhưng đến khi Hải gầy buộc tôi chứng minh bằng các "cơ sở khoa học" thì tôi bỗng ngớ ra và bắt đầu từ hỏi về tình cảm của Việt An. Liệu tất cả những điều đã xảy ra giữa tôi và Việt An có cho thấy một triển vọng "có ý nghĩa" nào không, hay chỉ là trò "đoán mò" như Hải gầy nhận xét?

Hải gầy là thằng bạn khốn kiếp. Thấy tôi hoang mang, nó không những không động viên, an ủi, mà mỗi khi gặp tôi, nó lại cải biên thơ của Byron và đọc ra rả:

- Ôi, sức mạnh của tình yêu! Nó có thể biến lừa thành người và biến người thành lừa.

Nó chế giễu mặc nó, tôi cứ nhe răng cười hì hì. Dù sao tôi cũng đã tự nhận điều đó và tôi vẫn nghĩ rằng khi yêu thực sự, tất cả đàn ông đều biến thành lừa hết ráo, đâu phải chỉ mình tôi.

Hải gầy vốn nổi tiếng là "vua trích dẫn". Nó có một cuốn sổ tay trong đó chép dày đặc những câu danh ngôn đông tây kim cổ. Mỗi lần tranh luận về một vấn đề gì hoặc muốn châm chích ai, nó thường nhờ "thánh hiền" hỗ trợ. Vì vậy, tụi bạn trong lớp thường gọi nó là "nhà tư tưởng". "Nhà tư tưởng" sửa thơ Byron để chửi tôi là con lừa, tôi chẳng thèm động lòng nhưng đến khi nó dẫn lời của Karl Marx thì tôi tức điên ruột:

- Nếu tình yêu không phải từ cả hai phía, tức là nếu tình yêu của bạn không làm nảy sinh tình yêu đáp lại, nếu bạn yêu, nhưng không làm bản thân mình trở thành người được yêu thì tình yêu thì tình yêu của bạn là bất lực, và đó là nỗi bất hạnh.

Tôi đỏ mặt:

- Sao mày biết tình yêu của tao không làm nảy sinh tình yêu đáp lại?

Hải gầy giở luận điệu cũ rích:

- Thì mày chứng minh đi!

- Phải có thời gian chứ!

Nó búng tay:

- Tao ày một tuần.

Tôi nhăn nhó:

- Một tuần thì ăn thua gì!

- Sao lại không ăn thua? Để tao kiếm ày một tấm giấy mời xem phim, mày rủ nó đi.

Tôi so vai:

- Thôi, tao ngại lắm! Rủi nó từ chối thì sao?

Hải gầy trấn an tôi:

- Đừng sợ! Nếu mày rủ nó đi xem phim theo kiểu thông thường, có thể nó ngại. Nhưng đây là mày "tình cờ" có một tấm giấy mời hai chỗ ngồi. Nếu đi một mình thì thừa một chỗ cho nên mày rủ nó cùng đi cho vui. Hiểu chưa?

- Chưa hiểu!

Hải gầy nổi sùng:

- Chưa hiểu cái gì?

Tôi nuốt nước bọt:

- Vậy thì tao chứng minh được cái gì?

- Sao mày ngu quá vậy? Nếu nó chịu đi chung với mày tức là nó có yêu mày, còn nếu nó từ chối tức là mày outside!

Tôi trố mắt:

- Outside là sao?

Hải gầy nhìn tôi với vẻ láu lỉnh:

- Sao mày học mau quên quá vậy? Outside tức là bị ra rìa, tức là đứng ngoài cuộc, hiểu chưa?

Tôi chưa kịp trả lời, nó đã cười hì hì, nói thêm:

- Lúc đó, tao sẽ nhảy vô thế chỗ mày!

Tôi chìa cùi chỏ ra:

- Đừng hòng!

Nghĩ lợi nghĩ hại một hồi, cuối cùng tôi chấp nhận phương án của Hải gầy. Kiểm tra tình cảm bằng cách mời đi xem phim dù sao cũng văn minh lịch sự hơn kiểu "điền vào chỗ trống" hay "đánh dấu chéo vào ô thích hợp" như nó xúi tôi bữa trước.

Hai hôm sau, bỏ trong túi tấm giấy mời Hải gầy đưa, tôi đến gặp Việt An, rủ:

- Việt An đi xem phim không?

Việt An hỏi với vẻ thích thú:

- Phim gì vậy?

Tôi quảng cáo:

- Phim "Yesterday"! Hay lắm!

- Anh có vé không?

Chỉ đợi có vậy, tôi hí hửng chìa tấm giấy mời ra:

- Có đây! Giấy mời hai chỗ!

Việt An cầm tờ giấy, reo lên:

- Hay quá! Để tôi rủ Hồng Hoa đi chung cho vui!

Tôi không ngờ tình huống lại xoay ra như vậy, đành bấm bụng a dua theo:

- Ừ, Việt An với Hồng Hoa đi đi!

Như sực nhớ đến tôi, Việt An hỏi:

- Anh không đi hả?

Tôi cười gượng gạo:

- Tôi xem phim này rồi.

Tối đó, tôi ngồi học bài mà như ngồi trên đống lửa. Nghĩ đến chuyện đáng lẽ giờ này tôi đang ngồi cạnh Việt An trong rạp hát, tôi cứ tức anh ách. Buồn tình chẳng biết làm gì, tôi nắn nót chép lên bài học hai câu thơ của Nguyễn Bính:

- Lòng em như chiếc lá khoai

Đổ bao nhiêu nước ra ngoài bấy nhiêu!

Và ngồi ngâm tới ngâm lui cho tới khi ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Về thất bại này, sau khi nghe tôi buồn rầu tường thuật lại, Hải gầy kết luận ngắn gọn:

- Vậy là tiêu!

Nó nói kiểu đó khác nào nó gϊếŧ tôi.

Tôi lập tức phản đối:

Thêm Bình Luận