Cô Gái Đến Từ Hôm Qua

8.75/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nếu ngày xưa còn bé, Thư luôn tự hào mình là cậu con trai thông minh có quyền bắt nạt và sai khiến các cô bé cùng lứa tuổi thì giờ đây khi lớn lên, anh luôn khổ sở khi thấy mình ngu ngơ và bị con gái  …
Xem Thêm

Tôi gạt phắt:

- Mày đừng có trù ẻo tao!

Hải gầy nhe răng cười:

- Tao chỉ gợi ý vậy thôi, còn viết sao thì tùy mày!

Ý kiến của Hải gầy khiến tôi phân vân quá xá. Tôi lại hỏi:

- Có nên không?

- Nên quá đi chứ! - Hải gầy hùng hổ - Những gì không thể bày tỏ bằng lời thì người ta viết thư. Xưa nay vậy. Mà những chuyện như thế này, tụi con gái nó khó mở miệng lắm. Mình phải tạo điều kiện cho tụi nó "phát biểu". Tao nghĩ là Việt An đang ngày đêm chờ thư của mày. Có khi nó đã viết sẵn một lá thư trả lời rồi không chừng. Để chờ mày gởi qua là nó gởi lại liền.

Ừ, biết đâu được! - Tôi hồi hộp nhủ bụng - Dù sao Việt An cũng là con gái. Nó nhút nhát. Vả lại, tôi cũng chưa nói gì. Có khi Việt An yêu tôi nhưng lại tưởng tôi chỉ coi nó như bạn... thân nên nó không thổ lộ, sợ quê. Còn nếu trong vạn nhất nó không yêu tôi thì sau khi nhận thư tôi, nó sẽ trả lời cho tôi biết để tôi khỏi phải mất công hy vọng hão huyền. Đằng nào cũng tiện.

Thấy tôi nghĩ ngợi lâu lắc, Hải gầy nóng ruột:

- Sao? Viết không?

Tôi ngần ngừ:

- Tao chỉ sợ nó đưa cho tụi Hồng Hoa, Chiêu Minh đọc.

Hải gầy hắng giọng:

- Mày đừng lo! Nếu yêu mày, nó sẽ không đem thư mày ra bêu riếu trước thiên hạ. Nếu không yêu thì có thể nó sẽ... không nhận thư.

Tôi giật thót:

- Nếu nó không nhận thư thì sao?

- Thì thôi chứ sao! Đừng mơ tưởng đến nó nữa! Nhưng tao tin chắc là Việt An sẽ nhận. Nó yêu mày mà!

- Thôi đi mày!

Mặc dù nói vậy, tôi vẫn cảm thấy khoai khoái.

Suốt ngày hôm đó, tôi và Hải gầy hè nhau "soạn thảo" lá thư tình của tôi. Hai đứa cãi nhau ỏm tỏi. Hải gầy lúc nào cũng muốn viết thật văn hoa, bay bướm, nhưng tôi lại sợ Việt An cho tôi nói xạo.

Ngay câu đầu tiên, hai đứa đã hục hặc nhau. Hải gầy bảo viết "Việt An yêu quí" cho nó... trữ tình. Tôi không chịu:

- Ai lại viết là "yêu quí"! Làm như nó yêu tao từ đời kiếp nào rồi!

- Nhưng đây là tình cảm của mày, mày muốn gọi gì mày gọi chứ!

Tôi kiên quyết phản đối:

- Mới mở đầu mà "độp" một phát "yêu quí" liền, tao thấy nó sỗ sàng quá!

- Chứ không "yêu quí" thì là gì?

- Chỉ viết là "Việt An thân mến" thôi!

Hải gầy ngã người ra ghế, cười hô hố:

- Thân mến! Yêu người ta mà gọi là "thân mến"! Mày viết vậy nó sẽ tưởng mày "chửi" nó. Mày viết "Hải gầy thân mến" thì còn được. Ai lại "Việt An thân mến" bao giờ!

- Chứ "yêu quí" lại càng không được!

- Hay là đổi thành "yêu thương"?

Tôi nhún vai:

- "Yêu thương" thì có khác gì "yêu quí"?

Bàn tới bàn lui một hồi, chúng tôi đành phải chấp nhận giải pháp dung hòa: "Việt An thân thương"! Tôi giữ được chữ "thân", Hải gầy giữ được chữ "thương". Vả lại, chữ "thân thương" nó không lộ liễu như "yêu thương", cũng không xa cách như "thân mến", nó kết hợp nhuần nhuyễn cả tình yêu lẫn tình bạn. Nói một cách chính xác, nó báo hiệu một sự nhảy vọt từ tình bạn qua tình yêu. Có nghĩa là "đợi đấy!".

Đi vào phần nội dung, chúng tôi càng cãi nhau kịch liệt. Hải gầy cứ bắt tôi kêu Việt An là "em" cho nó tình tứ. Tôi không chịu. Tôi cứ kêu là Việt An là... Việt An, như thường ngày tôi vẫn xưng hô. Gọi Việt An là "em", tôi thấy nó có vẻ "phạm thượng" thế nào! Rốt cuộc, Hải gầy đành phải nhượng bộ. Nó cho phép tôi gọi Việt An bằng tên.

Nhưng tới đoạn sau, nó khăng khăng đòi tôi chép nguyên văn "Mới ngày đầu gặp Việt An, tôi đã thấy lòng mình xao xuyến".

Tôi cắn viết, do dự:

- Viết vậy, nó sẽ cho tao là đồ bộp chộp, lửa rơm...

Hải gầy trợn mắt:

- Bậy! Sao lại lửa rơm! Mày xao xuyến dài dài tới tận bây giờ chứ có phải chỉ xao xuyến một lần thôi đâu!

Tôi ngẫm nghĩ một hồi, thấy nó nói cũng có lý, bèn chép câu đó vô.

Cứ vậy, vừa cãi vừa viết, xé bỏ gần nửa cuốn tập, cuối cùng chúng tôi cũng "sáng tác" xong lá thư.

Tôi thở phào đặt viết xuống bàn và lấy tay quệt mồ hôi trán:

- Giờ tính sao đây?

- Viết xong rồi thì gửi chứ sao!

- Ai gửi?

- Thì ai yêu nấy gửi! Thằng này hỏi lạ!

Tôi rụt cổ:

- Tao không dám gửi đâu! Tao ngại lắm!

Hải gầy hừ mũi:

- Không gửi thì vứt vào sọt rác! Thiếu gì cách giải quyết!

Phớt lờ sự châm chọc của Hải gầy, tôi nhìn nó cầu cứu:

- Mày gửi giùm tao đi!

Hải gầy giẫy nẩy:

- Đâu có được! Tao gửi giùm, nó tưởng tao yêu nó, nó yêu lại tao thì kẹt!

Tôi cười:

- Việt An không yêu mày đâu. Mày đừng lo!

- Biết đâu được!

Tôi hắng giọng:

- Vậy là mày bằng lòng rồi hén?

Hải gầy nhăn mặt:

- Bằng lòng cái con khỉ! Mày làm lừa một mình chưa đủ, mày tính bắt tao làm lừa theo mày chắc?

Khi Hải gầy bực mình văng "con khỉ" tức là nó đã chịu nhượng bộ. Tôi hớn hở gấp lá thư cho vào phong bì và dán kín lại.

Ngày hôm đó, những câu thơ của Xuân Diệu cứ phảng phất trong đầu tôi. Xuân Diệu làm thơ thật hay. Nhưng lần này tôi không dám chép vào tập. Tôi chỉ ngâm khe khẽ:

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất

Anh cho em, kèm với một lá thư

Em không lấy, và tình anh đã mất

Tình đã cho không lấy lại bao giờ!

Những câu thơ thật buồn. Nhưng chắc không phải dành cho tôi. Nhà thơ Xuân Diệu đâu có biết tôi!

Tiểu Li đã hết sốt và đi học lại bình thường. Vết thương trên trán nó đã lành nhưng để lại một vết sẹo. Cũng may là vết sẹo nằm sát phía trên chứ nếu nó xích xuống gần con mắt thì không sao che giấu được.

Tiểu Li nói với tôi:

- Em sẽ để tóc dài che vết sẹo.

Tôi gật đầu:

- Ừ, che lại đi! Trông vết sẹo nó xấu xấu thế nào!

Tiểu Li buồn buồn:

- Nhưng phải vài tháng nữa tóc em mới đủ dài.

Tôi nheo mắt:

- Mày không làm cho nó dài lẹ hơn được hả?

- Làm sao làm được!

Tôi chép miệng:

- Không được thì thôi! Từ đây đến đó, tao không nhìn vô trán mày nữa. Mỗi khi trò chuyện với mày, tao chỉ nhìn từ mắt trở xuống thôi!

Nói vậy nhưng mỗi khi giáp mặt Tiểu Li, tôi không làm sao kìm được ý muốn nhìn vô vết sẹo của nó. Vết sẹo thoạt đầu màu đen, dần dần ngả sang nâu, mỗi ngày mỗi bợt hẳn đi và cuối cùng chỉ còn là một vệt thẫm nhờ nhờ, nếu không nhìn kỹ khó mà biết.

Dù vậy, Tiểu Li vẫn không bỏ ý định để tóc dài. Điều đó càng ngày càng trở thành một ước muốn tha thiết của nó, như một nỗi ám ảnh.

Cứ cách khoảng vài ngày, Tiểu Li lại hỏi tôi:

- Anh xem tóc em có dài thêm chút nào không?

Tôi ngắm nghía thật kỹ rồi lắc đầu:

- Tao thấy nó cũng vậy! Y như bữa trước!

Tiểu Li vùng vằng:

- Y như sao được mà y như!

Rồi nó níu tay tôi, năn nỉ:

- Anh nhìn kỹ đi! Có dài ra một tí tẹo phải không?

Tôi lại nhìn kỹ một lần nữa và vẫn thấy chẳng có gì khác. Tuy nhiên, không muốn làm Tiểu Li thất vọng, tôi làm bộ gật gù:

- Ừ, hình như nó có dài ra một tí. Nhưng chỉ một tí tẹo thôi!

Mặt Tiểu Li rạng rỡ hẳn lên. Nó trách tôi:

- Thấy chưa! Lúc nãy anh không chịu nhìn kỹ gì hết!

Tôi cười cười:

- Ừ, lúc nãy tao quên nhìn kỹ.

Tiểu Li không biết tôi bịa. Nó móc túi lấy cho tôi một cây kẹo.

- Ở đâu vậy? - Tôi hỏi, giọng hí hửng.

Thêm Bình Luận