Cô Gái Đến Từ Hôm Qua

8.75/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nếu ngày xưa còn bé, Thư luôn tự hào mình là cậu con trai thông minh có quyền bắt nạt và sai khiến các cô bé cùng lứa tuổi thì giờ đây khi lớn lên, anh luôn khổ sở khi thấy mình ngu ngơ và bị con gái  …
Xem Thêm

Nhưng tôi vẫn kiên quyết vùng tay ra:

- Con đi một mình được mà! Tiểu Li nó cũng đi một mình kìa!

Vừa nói tôi vừ vọt lên trước khiến mẹ tôi phải hối hả đuổi theo.

Đến trường, sau khi trao đổi với cô giáo, mẹ tôi quay lại dặn dò tôi đủ thứ. Tôi nghe câu được câu mất, đầu cứ gật lia.

Trước khi ra về, mẹ tôi còn kêu Tiểu Li lại nói:

- Cháu học ở đây lâu rồi, có gì cháu giúp đỡ bạn Thư với nghen!

Tiểu Li dạ lí nhí trong miệng nhưng trông vẻ mặt tươi hơn hớn của nó, tôi biết nó khoái cái nhiệm vụ "kềm cặp" tôi lắm.

Đợi ẹ tôi về rồi, tôi bảo nó:

- Mày ngon quá hén!

- Ngon gì đâu?

- Vậy mà không ngon! Mẹ tao bảo mày canh chừng tao!

Nó chớp mắt:

- Canh chừng đâu mà canh chừng! Mẹ anh chỉ bảo em giúp đỡ anh thôi!

Tôi liếʍ môi:

- Giúp đỡ là sao?

Tiểu Li ngẩn người ra:

- Em cũng chẳng biết.

Tôi nghĩ ngợi một lát rồi gật gù:

- Tao biết rồi.

- Biết sao? - Tiểu Li trố mắt.

Tôi hắng giọng:

- Ý của mẹ tao là hôm nào tao làm biếng chép bài mày phải chép giùm tao. Giúp đỡ là vậy đó!

Tiểu Li "xí" một tiếng:

- Ý của mẹ anh đâu phải như vậy!

Tôi khăng khăng:

- Vậy đó! Mẹ tao chứ đâu phải mẹ mày mà mày biết!

Tiểu Li không chịu thua. Nó tuyên bố một câu "xanh dờn" khiến tôi rụng rời tay chân:

- Để chiều nay em về hỏi lại mẹ anh coi thử phải ý mẹ anh là như vậy không.

- Thôi, thôi, đừng hỏi! - Tôi hốt hoảng ngăn chặn.

- Sao đừng hỏi?

- Tao nói đừng hỏi là đừng hỏi! Mày mà hỏi là tao nghỉ chơi mày ra liền!

Mỗi lần tôi tung ra đòn "nghỉ chơi", Tiểu Li đều nhanh chóng đầu hàng. Lần này cũng vậy, nghe tôi dọa, suốt buổi học hôm đó Tiểu Li không dám nhắc đến chuyện "hỏi đi hỏi lại" thêm một lần nào nữa.

Ở trong lớp, tôi ngồi ở đầu bàn thứ hai, sát trong tường. Tiểu Li ngồi kế tôi, phía bên phải. Cạnh nó còn thêm ba đứa nữa.

Đi học đến ngày thứ ba, tôi đánh rơi mất lọ mực. Không dám nói mẹ, sợ bị mắng, tôi đành phải chấm chung lọ mực của Tiểu Li.

Có dịp được "giúp đỡ" tôi, Tiểu Li mừng lắm. Nó hào phóng đẩy lọ mực về phía tôi, dặn:

- Anh chấm nhẹ nhẹ thôi! Chấm mạnh, rè ngòi viết hết!

Hai đứa chấm chung một thời gian, lọ mực cạn queo.

Tôi bảo Tiểu Li:

- Mày về đổ thêm nước vô đi!

Tôi bảo sao, Tiểu Li làm vậy. Hôm sau, nó đưa lọ mực khoe tôi:

- Nước đầy tràn trong này!

Tôi cầm lọ mực đưa lên tai, lắc thử. Nghe tiếng óc ách, tôi nhăn mặt, nói:

- Mày ngu quá! Đổ nước in ít thôi! Nước nhiều như thế này, mực nhạt thếch, làm sao viết ra chữ!

Tôi nói quả không sai. Tới giờ học, cả tôi lẫn Tiểu Li không đứa nào viết được lấy một chữ. Chấm mực y như chấm nước lã, thiệt chán!

Tôi bực mình thò ngòi viết sát đáy lọ mực, khuấy mạnh. Khi rút cây viết lên, tôi thấy một cục mực dính toòng teng ở ngòi viết. Cục mực đen thùi lùi nom giống hệt con ruồi.

Đang rầu rĩ, tôi nóng tiết bặm môi rảy mạnh một cái. Cục mực như muốn chơi xỏ tôi. Nó văng ra và hớn hở đập "bép" một phát vào giữa cuốn tập của Tiểu Li.

Bị bất ngờ, Tiểu Li giật mình kêu lên:

- Chết rồi!

Kêu xong, nó hoảng hồn lấy tay bụm miệng. Nhưng cô giáo đã nghe thấy.

- Gì vậy Tiểu Li?

Cô hỏi và rời bàn bước xuống chỗ hai đứa tôi. Tôi xanh tái mặt mày. Tiểu Li cũng vậy. Nó ấp úng thưa:

- Dạ, không có gì ạ.

Cô giáo xoay cuốn tập của Tiểu Li lại:

- Vậy mà không có gì! Mực ở đâu dính vô đây?

Tiểu Li liếc tôi khiến tôi nín thở. Nhưng Tiểu Li không tố cáo tôi. Nó quay nhìn cô giáo, rụt rè đáp:

- Thưa cô, em lỡ tay làm rớt ạ.

- Từ nãy đến giờ em làm gì mà không chép bài?

Tiểu Li cắn môi:

- Thưa cô, mực lợt quá, em viết không được ạ.

Trong khi cô "truy" Tiểu Li, tôi len lén gấp cuốn tập của mình lại và khoanh tay chặn lên trên, mắt giả vờ chăm chú nhìn lên bảng.

Nhưng tôi không bị cô giáo hỏi. Chỉ có Tiểu Li bị phạt đứng tại chỗ về tội ngồi chơi không chép bài, lại còn làm dây mực vô tập.

Nhìn Tiểu Li đứng cúi gằm mặt xuống đất, lòng tôi bâng khuâng quá chừng. Khi nãy nếu nó không "cứu" tôi chắc tôi đã bị phạt thay cho nó rồi.

Để cảm ơn nó, trên đường về, tôi móc túi cho nó mấy viên bi:

- Cho mày nè!

Tiểu Li lắc đầu:

- Em không lấy đâu! Con gái ai lại chơi bi!

Tôi khịt mũi:

- Mày ngu quá! Tao đâu có bảo mày chơi! Mày kiếm một cái lọ thủy tinh bỏ mấy viên bi rồi đổ nước vào!

- Chi vậy?

- Chơi vậy thôi! Để trên bàn học trông đẹp lắm!

Nghe tôi quảng cáo, Tiểu Li bùi tai liền lấy mấy viên bi bỏ vào cặp.

Về tới nhà chưa kịp ăn cơm, tôi đã nghe Tiểu Li kêu om sòm:

- Anh Thư ơi, Anh Thư!

Tôi chạy ra cửa dòm sang:

- Gì vậy?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Tiểu Li ngoắc lia:

- Qua đây!

Tôi chạy qua.

Tiểu Li chỉ tay lên bàn:

- Anh coi kìa!

Hóa ra Tiểu Li đã bỏ mấy viên bi tôi cho vào trong ly nước. Nó còn ngắt mấy bông cúc trước sân cắm vào ly. Tôi ngắm nghía một hồi rồi buột miệng khen:

- Đẹp ghê hén!

- Ừ, đẹp ghê! - Tiểu Li hớn hở nói theo.

- Sao mày không kiếm một cái lọ?

- Không có lọ, em bỏ trong ly.

Tôi gật gù:

- Bỏ trong ly cũng được. Nhưng cái ly lớn quá, để hôm nào tao đánh bi thắng nhiều nhiều tao sẽ ày thêm vài viên nữa bỏ vào.

- Anh nhớ nghen!

- Nhớ chứ! Tao lỡ quên thì mày nhắc tao!

Tôi cười cười nhìn Tiểu Li và bỗng dưng tôi phát hiện ra đôi mắt của nó long lanh không khác gì những viên bi đang tắm mình trong nước đằng kia.

- o O o -

Đôi mắt Việt An cũng giống hai viên bi nhưng nom "oai phong lẫm liệt" hơn hai viên bi của Tiểu Li nhiều.

Lúc này, hai viên bi của Việt An đang nhìn tôi với vẻ trách móc:

- Lần sau có chết tôi cũng không đưa tập cho anh chép bài giùm nữa!

Tôi khụt khịt mũi mấy cái rồi ngồi im trên ghế chịu trận.

Quả thật tôi cũng không biết phải ăn nói với Việt An như thế nào. Chuyện tôi lãnh zero hôm trước không biết ai "truyền đạt" lại mà tôi mới thò đầu vô nhà, Việt An đã lôi tôi ra "khiển trách". Chắc là Hồng Hoa nói, tụi con gái là chúa mách lẻo! Tôi ấm ức nhủ bụng và cựa quậy người trên ghế một cách khó khăn.

Việt An lại hỏi:

- Anh chép câu thơ "Lòng em như chiếc lá khoai..." là anh muốn ám chỉ ai vậy?

Tôi giật thót:

- Tôi đâu có ám chỉ ai! Thấy hay, tôi chép chơi vậy thôi!

Việt An hứ một tiếng:

- Anh là chúa chép bậy! Bữa trước chép bậy bị bắt đền sách một lần rồi mà anh chưa sợ hả?

Tôi lại ngồi im, lúng túng một cách khổ sở, hệt như hôm nào tôi đứng trước cô Hường.

Dường như sự loay hoay tội nghiệp của tôi khiến trái tim đá của Việt An "mẻ" một miếng. Nó hỏi:

- Chiều nay anh rảnh không?

Tôi ngạc nhiên:

- Chi vậy?

- Đi xem phim.

Tôi nuốt nước bọt:

- Đi với ai?

Việt An nói tỉnh bơ:

- Tôi rủ anh đi.

Tôi như không tin vào tai mình:

Thêm Bình Luận