Chương 25
Quay lại bệnh viện T
An và My vẫn đang ngồi đợi được gặp Khoa và Thành,vì họ đã được chuyển ra phòng hồi sức. đang ngồi bỗng dưng mấy cô y tá, gấp gắp đẩy 1 bệnh nhân từ ngoài vào, bên cạnh có 1 chàng trai luôn nắm chặt lấy tay cô gái, nhìn kỹ lại thì AN nhận ra đó là Long, cô nàng liền chạy lại
_ “có chuyện gì vậy. ai vừa được đưa vô phòng cấp cứu vậy?”
Chiếc xe đẩy Nhi vào phòng, cánh cửa đóng lại, để lại 1 con người với nỗi niềm lo lắng vô hạn
_”là Nhi. Cô ấy bị dằm mưa, nên ngất” Long ngồi xuống cái ghế, dựa lưng vào tường, trả lời An nhưng ánh mắt Long thì ko hề nhìn An, ánh mắt ấy lại ngước lên trần, có lẽ Long ko dám ngước mắt xuống,vì Long sợ, sợ mình sẽ khóc, sợ mình sẽ rơi nước mắt, sợ mất 1 thứ quan trọng.
_ “cô ấy sẽ ko có chuyện gì đâu. Ông đừng lo lắng” An
_
_ “quá khứ sẽ ko lặp lại đâu, tin tôi đi” An vỗ lấy vai Long, cố trấn An cậu ấy. nghe An nhắc lại chuyện quá khứ, Long liền nhìn vào mắt An, đôi mắt của Long bây giờ chuyển dần sang đỏ, hình như Long đã khóc thật rồi.
_ “con nhỏ này là bạn gái thằng Long hả?” 1 thằng con trai hỏi 1 đứa kế bên hắn
_ “là nó đó”
_ “nó có xinh đẹp gì đâu mà thằng đó mê con này vậy?”
_ “ai biết, chắc nó thích của lạ chứ gì.haha”
_ “tao cũng muốn thử của lạ này quá.” Hắn ta nói và nhìn cô gái với ánh mắt rất là bất chính
_ “2 người muốn gì”
_ “anh đây chỉ muốn thử cái thứ mà thằng Long đang muốn ăn thôi.haha”
_ “thật ra, 2 người muốn làm gì?” cô gái đi lùi về phía sau khi thấy 2 tên đó cứ tiến lại gần mình
_ “em hãy chìu anh như thằng Long vậy đó, anh sẽ thương em hơn thằng đó”
Hoa nghe hắn ta nói mà lòng cảm thấy sợ hãy, quay người định chạy đi nhưng bị tên đó nắm lấy tay
_ “thả tôi ra” Hoa chống cự, điện thoại bị rơi ra
_” Á……….Long ơi……cứu em” Hoa nói và……..
Tách…..tách…..tách……..những giọt mưa đã rơi, đã rơi, đã hoà quyện cùng với những giọt nước mắt của Hoa. Khi tỉnh dậy Hoa đã thấy mình ko còn là 1 cô gái “sạch sẽ” nữa, trên người,chiếc áo cũng ko còn lành lặng nữa, Hoa biết chuyện gì đã xảy ra với mình, cô ấy ngồi co ro vào 1 góc, khóc,bây giờ cô ấy chỉ biết khóc mà thôi, cảm giác sợ hãi vây quanh, cảm giác cô đơn, lo lắng, cảm giác có lỗi với Long và …….và chính những cảm giác ấy đã đánh bại ý thức trong con người của Hoa, cô ấy đã dại dột bỏ lại tất cả, bỏ lại Long, bỏ lại cuộc sống này mà đi sang 1 thế giới khác, 1 thế giới mà chính lúc ấy Hoa thấy nó là nơi tốt nhất, là nơi dành riêng cho Hoa. Cô ấy đã ra đi vĩnh viễn khi từ tay mình cắt lấy cổ tay…………..những giọt máu đua nhau chảy, những hạt mưa cũng muốn tiếp sức để đưa cô ấy đi nhanh hơn khi trời càng lúc càng mưa to. Và khi Long tìm thấy Hoa, cũng là lúc Hoa đã trút hơi thở cuối cùng trên đường đến bệnh viện, trước khi ra đi Hoa chỉ kịp để lại 1 câu “xin lỗi..em yêu anh”. Long đã đau khổ biết bao, và đau khổ hơn khi phát hiện ra lý do cái chết của Hoa có liên quan đến Long, 2 thằng đó là bạn cùng tuổi với Long, rất ghét Long, lúc nhỏ còn hay ăn hϊếp Long, nhưng từ khi quen XU và An thì Long đã thay đổi từ diện mạo đến tính cách đều hơn hẳn hắn ta, nên khi Long có cái gì thì hắn sẽ tìm cách có cho bằng được và bây giờ cũng vậy. Thật sự Long đã muốn gϊếŧ chết 2 tên cầm thú ấy rồi, nhưng bị An và Xu ngăn cản nên Long đã để cho pháp luật trừng trị bọn chúng. Nhưng sự thật mất đi Hoa để lại cho Long 1 cú sốc quá lớn, phải chi Hoa đừng dại dột như vây, bởi tình yêu là đến với nhau bằng cả tấm lòng, Long yêu con người của Hoa chứ có phải yêu cái gọi là “sạch sẽ” kia đâu, vậy mà……………>.>
Bây giờ,tự nhiên Long thấy Nhi nằm bất động, biết đó chỉ là do Nhi ngất nhưng ko biết tại sao Long lại sợ, sợ cái cảm giác 1 người thân rời xa mình, sợ cái cảm giác ngày xưa quay trở lại, Long sợ, sợ nhiều lắm.
Beng…đèn phòng cấp cứu tắt xuống, bác sỹ bước ra
_ “cô ấy sao rồi bác sỹ” Long chạy vội lại hỏi
_ “cô gái bị thấm nước quá lâu, cộng với cô ấy làm việc lao lực nên mới như vậy. chỉ cần bồi bổ,chăm sóc cẩn thận sẽ ko sao đâu” vị bác sỹ cười hiền
_”cám ơn bác sỹ, cám ơn bác sỹ nhiều” gương mặt Long ánh lên vẻ vui tươi, nắm lấy tay ông bác sỹ,miệng thid ko ngừng cảm ơn
_ “ko có gì. Trong cậu cũng ko được khoẻ cho lắm đấy” ông bác sỹ nói khi nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt vì lạnh của Long
_ “ko sao. Ko………” nói chưa dứt câu, Long đã khuỵ xuống. bây giờ người được đưa vào cấp cứu lại là Long, bác sỹ khám mới biết Long bị gãy hết 1 xương sườn, chắc là do lúc trèo lên rồi lại té xuống,như thế mà lúc đó Long chẳng thấy đau gì cả.
1 tiếng đồng hồ nữa đã trôi qua và bây giờ đã 16h, không khí ở bệnh viện thật buồn tẻ, thật khó chịu, và cuối cùng, Thành và Khoa đã được chuyển ra khỏi phòng hồi sức, được chuyển vào phòng bệnh, để tiện cho việc chăm sóc mọi người, An đã xin viện trưởng sắp xếp cho 2 phòng kế nhau, Long và Nhi 1 phòng, Khoa và THành 1 phòng.
_ “anh ko sao chứ” An ân cần hỏi thăm khi thấy Khoa vừa mở mắt
_ “Thành thấy khoẻ ko?” kế bên là My cũng đang sốt ruột khi thấy Thành tay, chân đều bị băng bó.
_”anh ko sao” Khoa cố nắn ra 1 nụ cười thật tươi, nhưng thật sự thì Khoa còn đau lắm, nghĩ cũng đúng, chịu 1 nhát dao gần trúng đến tim thì ko đau sao được
_ “Thành ko sao mà, đừng có khóc nha” Thành cũng cố gắn trấn an MY khi thấy đôi mắt của cô nàng đã rưng rưng 2 hàng lệ. My là 1 cô gái bình thường, chẳng biết võ, chưa hề tiếp xúc với cảnh đánh nhau như ngày hôm nay vì thế cô nàng cảm thấy rất sợ hãi, rất là kinh hoàng.
An thì ngồi xuống cạnh giường Khoa, lấy tay chạm khẽ vào gương mặt Khoa, bây giờ An đã cảm nhận được vị trí quan trọng của Khoa trong lòng An, nó xuất hiện khi nào An cũng chẳng nhận ra, mãi cho đến lúc có cảm giác như Khoa sẽ rời xa An mãi mãi thì cô nàng mới nhận thức được tình cảm thật sự của mình. Khoa cảm thấy rất ấm áp, rất hạnh phúc khi có AN bên cạnh, nhát dao mà Khoa chịu thật xứng đáng, thật ý nghĩ, nó là 1 liều thuốc giúp An quên đi quá khứ, sống thật với hiện tại là liều thuốc gắn kết 2 trái tim lại với nhau.
My cũng ngồi cạnh Thành, lấy tay chạm nhẹ vào những chỗ băng bó, cô nàng khẽ nhăn mặt
_ “đau lắm phải ko?” My
_ “ko. Ko đau. My chạm tới nó là hết đau rồi.hihi” Thành cười nhẹ, nụ cười thật ấm áp
_ “bị như thế này rồi mà còn dẻo miệng thế” My cũng cười đáp
_ “2 người ở đây. Em với My ra ngoài 1 lát” An nói với Khoa rồi quay qua nhìn MY và Thành
_ “có chuyện gì vậy chị” Thành
_ “My sẽ đi mua 1 ít thức ăn cho mọi người. chị sẽ qua phòng bên cạnh xem Long và Nhi tỉnh chưa”
_ “anh Long, chị Nhi bị sao vậy?” Thành ngạc nhiên
_ “họ bị thương, nhưng chắc ko sao đâu, mọi chuyện đợi họ tỉnh lại rồi nói” An
_ “dạ!”
Vậy là mỗi người 1 công việc, theo lời AN, My đi mua 1 ít thức ăn, An thì qua phòng Long. Bước vào căn phòng, An thấy vẫn chưa có ai tỉnh dậy cả, Long cũng đang nằm đó, gương mặt nhợt nhạt, nhìn qua Nhi thì thấy vẻ mặt của cô nàng có vẻ đã tươi tỉnh hơn. An bước lại gần Nhi, quả thật nhìn kỹ Nhi rất xinh đẹp, nhìn dáng người hơi gầy gầy, nhìn cứ như 1 tiểu thư khuê các ấy, thế mà lại là đội trưởng đội điều tra, đúng là ko thể nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá con người được mà. Bác sỹ có nói do Nhi lao lực cộng thêm thấm mưa nên cơ thể mới yếu như thế này. Chắc có lẻ cô nàng đang cố gắn tìm chứng cớ để phá được vụ án này, vụ án mà biết bao người trước đó đã tiếp nhận mà ko khi nào bắt được kẻ cầm đầu, ngược lại họ đều đánh đổi bằng cả mạng sống. An lại nhìn qua Long
_ “cô gái này đã làm ông thay đổi rồi, chắc cô ấy sẽ là người mang lại hạnh phúc cho ông đây” An nói với Long, ko biết Long có nghe thấy chăng. Rồi đột nhiên, An cảm thấy mình dường như đang nhớ ra điều gì đó, AN bắt đầu nghĩ lại
‘hôm nay bọn chúng giao hàng, chính con Xu đã thông báo nhưng tại sao nó lại ko đến đó, tại sao nó lại có mặt tại bệnh viện này, tại sao Khoa và Kiệt lại biết hành động của đội mình mà đến giúp, tại sao MY lại có mặt tại đó, tại sao nó lại kêu 5 anh em kia đến bảo vệ mình, có thể nó đã dự tính được tất cả. nhưng dự tính được khi nó ko hề xuất hiện và tiếp xúc với mọi người sao? Hay đó chỉ là trùng hợp. À! Mà khoan đã! Những việc ở trường nó cũng biết, lúc nào mình gặp nguy hiểm nó cũng xuất hiện, như vậy, chăc chắn nó đang ở xung quanh mình, vậy……………ko lẽ………….’ nghĩ đến đó, AN liền bỏ ra khỏi phòng, đi thẳng qua phòng Long và Thành
_ “anh nói cho em biết tại sao anh và anh Kiệt lại có mặt tại cảng” An hỏi với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc
_ “à, ờ…có chuyện gì vậy” Khoa
_ “anh trả lời em đi” AN
_ “có chuyện gì vậy chị” Thành
AN ko trả lời Thành mà cứ nhìn vào Khoa
_”chuyện là như vầy….
_”sao lại hỏi anh như vậy”
_”anh trả lời đi. Đúng hay ko?”
_”đúng. Anh đã yêu An, yêu An thật rồi”
_”vậy nếu có người muốn hại cô ấy thì anh tính sao?’
_”anh sẽ gϊếŧ hắn, bảo vệ AN, bảo vệ cô ấy bằng cả mạng sống của mình”
_”thế thì anh ko có tư cách yêu nó rồi”
_”tại sao?”
_”anh gϊếŧ hắn ta, anh cũng phải vào tù, thế anh bỏ con An cho ai?”
_ “anh……”
_ “nếu muốn bảo vệ nó. Ngày mai anh hãy đến địa chỉ này” cô gái đưa cho chàng tai 1 mẫu giấy
_ “có chuyện gì vậy?”
_ “ngày mai. Anh cứ đến đó” nói rồi cô gái ấy bỏ đi.>>
_ “cô gái đó là con Xu” An hỏi khi Long đã kể lại hết mọi chuyện
_ “đúng vậy, là cô gái đeo mặt nạ đó. Cô ấy đưa cho anh mẫu giấy rồi đi mất, còn về việc thằng Kiệt cũng xuất hiện là do tình cờ anh nhắc đến việc này,rồi nhất quyết nó đòi theo”
_ “như vậy con Xu nó đã đoán trước được mọi việc hay sao?” An nói rồi qua nhìn Thành, ánh mắt của An như muốn nhìn thấu tâm can của người khác vậy
_ “sao….sao…chị lại nhìn em như vậy” Thành cảm thấy có cái gì đó ko ổn
_ “ em mau nói cho chị biết, con XU có phải là NGọc ko?”
Xẹt…..như sét đánh ngang tai, AN đã đoán đúng
_”em đừng nói với chị là em ko biết nha”
_ “em…em” Thành nói ko nên lời khi mà những lời nói của An vô cùng chính xác và hơn nữa thái độ cương quyết của An cũng làm cho Thành hơi sợ
_ “ko cần giấu nữa. thứ 1, mỗi lần chị có chuyện thì nó xuất hiện, đặc biệt là lúc ở trường, nó đâu phải thần thánh lúc nào cũng biết chị ở đâu mà đến. Thứ 2. Lúc My bị ngất ở trường, em đã đưa nó đến nhà Ngọc, em đã nói đó là theo lệnh của Xu chứ gì, nhưng bây giờ chị mới nhận ra 1 điều là trước sân nhà của Ngọc trồng rất nhiều hoa hướng dương, loại hoa mà con Xu rất thích, dù ở đâu nó cũng trồng, vì nó muốn bản thân nó giống cây hướng dương luôn vương lên tìm thấy ánh nắng. và nhìn tính cách của Ngọc thì cũng ko khác gì XU cho lắm, cũng bởi chị quá vô tâm nên ko nhận ra, bây giờ chị mới hiểu được” An nói 1 tràn làm cho Thành và Khoa nhìn ko chớp mắt vì ngạc nhiên
_ “em có thể nói sự thật cho chị biết rồi chứ” An nhìn Thành với ánh mắt cương quyết
Thành thở dài 1 tiếng _”chị nói đúng. Chị Xu chính là chị Ngọc”
_ “tại sao nó lại giả dạng như vậy?”
_ “chị biết chị Xu có 1 người em chứ?”
_ “chị biết, rồi sao?”
_ “chị ấy muốn tìm em gái mình”
_ “tìm thì tìm, đâu cần phải giả dạng như vậy?” An
_ “chị ấy còn nhiều điều giấu chị lắm”
_ “tại sao phải giấu”
_ “bởi vì chị Xu ko muốn chị gặp nguy hiểm”
_ “chuyện đó chị sẽ hỏi nó sau. Hiện tại bây giờ như thế nào rồi”
_”ý chị là…..” Thành
_ “ý chị là nó có tìm ra tung tích của em gái chưa” An
_ “dạ rồi! đã gặp rồi, nhưng họ chưa nhận nhau”
_ “tại sao lại ko nhận…à! Mà khoan đã, chị có nghe nó kể là em gái nó bị một chứng bệnh lạ, giống giống như bệnh tim, lúc ở trường khi đang đấu với Trân thì My ngất, con Xu đã rất lo lắng, ko lẽ………….. ‘’ An nhìn Thành
_ “đúng vậy. My chính là em ruột của chị ấy”
Xoảng………….ở ngoài cửa phòng vang lên tiếng động, dường như cái gì vừa rơi, An vội ra mở cửa thì thấy My đang đứng bất động, dưới nền toàn là những thứ đồ ăn mà MY vừa mua về
_ “em ko sao chứ?” An. My ko trả lời mà đi thẳng vào trong
_ “Thành vừa nói gì vậy”
_ “ừm..thành…” Thành lúng túng khi thấy thái độ của My
_ “Thành nói chị Ngọc là gì của My?”
_ “nó là chị gái của em” An chen vào khi thấy Thành ko trả lời. My ngồi bệt xuống đất
_ “sao có chuyện này được” My lắc đầu lia lịa
_ “đúng vậy. Thành đã hỏi chị Xu là của chắc My là em gái chị ấy ko, tại sao My lại ko nhớ gì cả, khi mà My chỉ kém chị ấy 1 tuổi, chị ấy đã khẳng định là đúng, có phải My có 1 cái sẹo bên vai trái”
_ “đúng vậy” My
_ “chị ấy đã nhận ra vết sẹo đó, và càng khẳng định hơn nữa khi chị ấy đã chữa được bệnh của MY bàng phương thức chị ấy nghiên cứu, phương thuốc đó chỉ có người thân với mới có tác dụng” Thành
_” đó là………” My
_ “là máu” Thành nói mà An, My và cả Khoa cũng vô cùng kinh ngạc
_” m…máu….à” My nói ko nên lời
_ “phải. thuốc mà My uống, chính là máu của chị Xu đó”
_ “sao có thể như vậy được” My đã khóc. An bước lại đỡ My ngồi lên ghế
_ “thật sự Thành cũng ko biết tại sao My lại ko nhớ chuyện gì, nhưng sự thật là My chính là em gái của chi Xu”
_ “tại sao nó ko nhận con bé luôn” An quay qua hỏi Thành
_ “chị ấy nói chưa đến lúc, em cũng ko biết sao nữa”
_ “thôi. Em đừng khóc nữa, nếu có được 1 người chị như con Xu em cũng thấy vui chứ” An hỏi My, My nhìn AN rồi ôm cô nàng khóc
_ “có gì đợi nó về rồi mình nói chuyện cho rõ hé. Đừng khóc nữa” AN
Thật sự My đang bối rối lắm, Xu là chị của My, MY cảm thấy vui, nhưng như vậy ba mẹ của My chỉ là ba mẹ nuôi hay sao, quá khứ của My như thế nào, tại sao My chẳng cso chút ấn tượng nào vậy.
_ “thôi. Em ở đây, chị đi mua lại thức ăn chứ, đói quá rồi” An cười nhẹ
_ “dạ!” MY gạt đi những giọt nước mắt còn đọng lại.
Thế là An đi ra ngoài, đi ngày phòng Long, định mở cửa bước vào thăm 2 người họ thì An bị chặn lại bởi giọng nói phát ra từ căn phòng
_ “anh sao rồi” nhận ra đó là giọng của Nhi, An mĩm cười rồi đi tiếp.
Tại phòng bệnh của Long
_”anh sao rồi?” Nhi bước đến giường Long
_”anh ko sao. Em đang bệnh, bước xuống giường làm gì” Long cố ngồi dậy, nhưng thân xác của Long nó ko nghe lời Long nữa, nó cứ ê ẩm, ko thể nào ngồi dậy
_”anh làm gì vậy. đang đau, ngồi dậy làm gì?”
_ “anh khoẻ mà, chắc tại nằm lâu quá nên hơi mỏi,hihi” Long cười
_ “thôi. Anh cứ nằm đi, anh uống nước ko?”
_ “ko cần đâu, em cũng ngồi xuống đi, đừng vận động quá sức mà”
_ “hihi.ừ, 2 chúng ta giống 2 ông bà già quá, làm gì cũng ko được”
_ “ừ, em là 1 bà lão xinh gái, anh là ông lão xinh trai,hiiihi” Long
2 người cùng cười vui vẻ, thì Long ngưng cười, gương mặt nghiêm túc là lùng
_”anh sao vậy?” Nhi
_ “Nhi.!” Long
_ “gì vậy anh”
_ “hình như anh đã có tình cảm với em rồi”
Nghe Long nói mà gương mặt Nhi ửng hồng vì ngượng
_ “anh nói thật đó”
_ “rồi sao?”
_ “thì,….thì….” Long gãy đầu
_ “thì cái gì?”
_ “chúng ta có thể quen nhau ko?”
_ “ko phải chúng ta đã quen hay sao?”
_ “ko phải, anh muốn nói quen với ý khác kìa”
_ “ý gì?”
_ “ý là chúng ta có thể iu nhau ko? Nhi có tình cảm với anh ko?”
Long nhìn vào mắt cảu Nhi, Nhi cũng ngại ngùng đáp
_ “cũng có 1 xíu”
_ “chỉ 1 xíu thôi hả?”
_ “ko. Hơn 1 xíu”
_”thôi. Có là được rồi, vậy Nhi có đồng ý làm bạn gái anh ko?”
_ “chứ giờ Nhi ko phải bạn gái anh à?”
_ “ko phải bạn gái bình thường, mà là bạn gái đặc biệt kìa”
_ “em sẽ đồng ý. Nhưng ko phải lúc này. Anh Long chờ em chứ?”
_ “tại sao ko phải lúc này?”
_ “bởi vì em còn nhiều việc chưa làm được, nên…..”
_ “thôi. Anh sẽ chờ, chờ đến lúc em đồng ý”
_ “cám ơn anh” Nhi hôn nhẹ lên trán Long
Hạnh phúc là gì? có phải hạnh phúc là lúc này đây?, dù trong hoàn cảnh nào họ vẫn quan tâm. Lo lắng, chăm sóc cho nhau, luôn hiểu nhau, tin tưởng và thông cảm cho nhau, hạnh phúc là khi đối phương vui mình cũng vui và khi đối phương đau mình cũng chịu cùng nỗi đau đó!!!!! đúng ko mọi người?