Dì gái kia xấu hổ cười một tiếng rồi vội vã rời đi, bà ta nghĩ đứa nhỏ Ngô Mai này cũng không biết cách ứng xử cho lắm, em gái nó Ngô Mai còn linh hoạt hơn nó nhiều, người ta còn bưng trà nước đưa cho Ngô Mạt Lỵ, cực kỳ ân cần đó, còn Ngô Mai không có bản lĩnh, cả người còn ngông nghênh, dạng như vậy không phải cũng chỉ có thể lưu lạc đến nỗi gả cho thằng như Trần Kiến Hoa thôi sao?
Nếu như chỉ biết ngồi chờ chết thì sau này thật sự sẽ bị người ta xem thường, mà Ngô Mai cô cũng không phải một đứa tùy tiện bị người khác đánh bại.
Ban đêm ngược lại Trần Kiến Hoa trở về rất sớm, trên tay anh còn cầm theo hai túi lá trà đưa cho Ngô Mai: “Ầy, ngày mai mang theo cái này về đi.”
Cũng không biết anh lấy ở đâu ra, Ngô Mai khựng lại một chút: “Em họ Mạt Lỵ của tôi quay về muốn đưa cả nhà vào thành phố chơi, đã nhờ người đến nói để ngày mai chúng ta không cần phải quay về.”
“Là vậy à…” Trần Kiến Hoa suy nghĩ một chút thì hiểu rõ, nói: “Vậy lá trà này chúng ta giữ lại cho mình uống đi.”
Ngô Mai nhìn anh một cái: “Vẫn cảm ơn anh nhé, cảm ơn đã vì tôi mà suy nghĩ.”
****
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Qua ngày mồng tám tháng chạp chính là năm mới, huống chi đã cuối tháng chạp mỗi nhà đều đã sớm trốn ở trong nhà tránh đông và chuẩn bị ăn tết, Ngô Mai cũng dần dần nhận biết được không ít người trong thôn, dáng dấp của cô vốn hơi mập, dáng vẻ nhìn liền biết là rất hiền lành, lại thêm biết cách nói chuyện nên lập tức tăng thêm không ít quan hệ cùng với hàng xóm.
Người ta biết nhà cô không chuẩn bị đồ ăn qua mùa đông, thế nên còn chủ động đưa không ít dưa chua đến, cái này hoàn toàn khác với mẹ Trần lúc ở nhà.
Bình thường mẹ Trần làm người nhát gan, dù có qua lại thì cũng chỉ qua lại với người của đại phòng.
Ngô Mai thì chỉ cần là người cô quen thì cô sẽ nói chuyện, ngay cả mấy thanh niên tri thức đầu đông của thôn, cô cũng tiến lên nói chuyện nữa, trong lúc nhất thời càng có nhiều người biết đến cô hơn.
Người dân trong thôn này lúc đυ.ng phải người của đại phòng cũng không nhịn được mà nói thêm vài câu về Ngô Mai một chút, tiện thể còn khen Trần Kiến Hoa vài câu.
Thím cả Lý Thanh của đại phòng sinh năm đứa con trai, người ta nói sinh con cái đều là nợ, lời này áp dụng lên đại phòng thì không thể nào thích hợp hơn.
Kiến Trung đã ra ngoài học hành không cần bà ta quản nữa, nhưng còn lại bốn người trong đó có hai đứa còn chưa có vợ, người ta cũng không giống như nhà của Ngô Mai chỉ cần mấy khối tiền là đã được, nhất là gia đình mà thằng ba nhà bà ta muốn cưới không chỉ đòi tiền mà còn phải có nhà.