Hóa ra còn có chuyện như thế này, vậy thì thật là đáng tiếc, Ngô Mai lại nói: “Nhưng dù là như vậy thì anh ấy làm sao có thể đọc sách lại được…”
Mẹ Trần nhịn không được liền nói: “Nó làm việc vẫn luôn xúc động như vậy, vì thế mẹ nghĩ bình thường có cơ hội con nhất định phải khuyên nó, thằng bé này tính tình lớn, cũng kiêu ngạo, nhưng mà nó còn trẻ, tương lai còn rất dài, vì vậy con nhất định phải dẫn dắt nó thật tốt đi về phía trước.”
“Một nhà của bác cả đối xử với nó cũng rất tốt, cái nhà này của chúng ta đều là dùng tiền tiết kiệm của bác cả nó làm ra, nhưng đứa nhỏ này vẫn không thỏa mãn như cũ, con tuyệt đối không được hồ đồ như nó.”
“Thật sao ạ?” Mặt mày Ngô Mai tràn đầy nghi ngờ.
**
Trần Kiến Hoa hào hứng vội vàng bắt một thùng cá, mặc dù tay và lỗ tai đã bị lạnh đến đỏ bừng nhưng anh nghĩ có thể ăn được thịt cá, trong lòng liền cảm thấy vui mừng.
Trở về liền đưa hai con cá cho cha mẹ Vương Đại Quân, sau đó mới đi về nhà, Ngô Mai nhận lấy thùng cá của anh, mỉm cười nói: “Không tệ nha, ngày mai chúng ta có thể làm món cá chiên ăn.”
“Ban đêm không làm hả?” Trần Kiến Hoa nhíu mày, anh còn muốn ban đêm sẽ ăn một ít cơ.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Ngô Mai cười nói: “Ban đêm húp cháo khoai lang, ăn bánh khoai lang không được hả?”
Nhìn Trần Kiến Hoa có chút thất vọng, cô lại nói: “Con cá này bắt được cũng không dễ dàng, sao có thể ăn xong nhanh như vậy được, sau đó lại đi bắt nữa, sông lạnh như vậy sẽ đông lạnh anh đó.”
Nghe cô giải thích như vậy, Trần Kiến Hoa hoàn toàn không còn bất kỳ tâm trạng không vui nào nữa, thậm chí ban đêm trên giường còn cực kỳ quan tâm.
Ngô Mai ló đầu ra khỏi chăn bông trước bầu không khí mờ mịt, Trần Kiến Hoa nũng nịu nắm lấy cô, cô sờ sờ tóc của anh rối tung lên.
Ngô Mai nghĩ cuộc sống của anh không phải là như thế này.
Ngày tiếp theo, sau khi rời giường vào buổi sáng, Trần Kiến Hoa nói là muốn ra ngoài đánh bài, mẹ Trần liền dẫn cô đến đại phòng, thím cả là Lý Thanh, là người phụ nữ trời sinh đã trắng nõn, cho dù lớn tuổi rồi cũng có thể nhìn ra được lúc còn trẻ dáng vẻ bà ta cũng không kém.
Lúc này bọn họ đang vây quanh phân chia đồ đạc, khi La Thục Anh nhìn thấy mẹ Trần đến thì vội vàng kéo ghế dựa lại: “Thím, đây là đồ đạc mà Kiến Trung gửi đến, mẹ con kêu con đưa cho thím một lọ.”