Chương 25

Lần đầu cưỡi lừa con, cô cưỡi cũng rất ổn, Ngô Mai khó có được rảnh rỗi nhìn cảnh sắc xung quanh, trên mặt thoáng chốc bình tĩnh hơn.

“Này Kiến Hoa, cô dâu mới này của cậu thoạt nhìn rất ổn nha, cậu có thể yên tâm rồi.” Người mày rậm tỏ vẻ lén lút nói thầm với Trần Kiến Hoa.

Đây là Vương Đại Quân, là bạn chơi cùng với Trần Kiến Hoa, hai người gần như là mặc chung một cái quần mà lớn lên, vốn nghe nói Ngô Mai khuôn mặt xấu thì thôi đi, mà người cũng không phải rất tốt, thường xuyên ức hϊếp chị em, hắn thật sự rất sốt ruột và lo lắng.

Không ngờ đến hôm nay nhìn thấy như vậy, quả thật là không thể tin tưởng lời đồn được.

Ngô Mai này nhìn rất phúc hậu, xem xét kỹ hơn thì chính là loại bóng loáng không dính nước, bây giờ không đoán được tính tình, nhưng nhìn cũng rất xứng đôi với Kiến Hoa.

Trần Kiến Hoa thầm mắng hắn một câu: “Cậu nói bậy bạ cái gì đó.” Nói xong khóe môi câu thành một ý cười nhạt.

“Này, Kiến Hoa à, nếu Ngô Mai này tốt thì cậu với cô ấy phải sống cho tốt đó, cũng đừng để cô ấy nghe được mấy lời không hay gì.” Vương Đại Quân biết tính cách của Trần Kiến Hoa, rất là bên ngoài một đằng bên trong một nẻo, có chuyện gì cũng không muốn giải thích.

Trần Kiến Hoa ra vẻ không kiên nhẫn: “Tôi biết rồi.”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Lúc tới thôn Tiểu Kiều, tiếng pháo đã vang lên, có thể thấy được nhà họ Trần rất coi trọng, sau khi được đỡ xuống khỏi con lừa nhỏ và đi một đường uốn lượn, sau đó lại có tiếng pháo rung động, cô cũng đành phải cố gắng đi cho thật tốt.

Ở hiện đại, cô sợ nhất là tiếng pháo, bởi vì khi còn nhỏ có lần cô không cẩn thận bị pháo văng qua nên bản thân có chút sợ hãi.

Rất nhanh đã đi đến phía trước một căn nhà ngói, mà nhà ngói cũng không lớn, nhìn qua từ bên ngoài có thể thấy đại khái có hai ba gian nhà, cô không biết bị ai đẩy vào trong, sau đó nhanh chóng có một người phụ nữ trẻ tuổi kéo cô đi đến cái bàn thứ nhất mà ngồi xuống.

“Em dâu, tôi đã tìm được người ăn cơm cùng với cô dâu mới rồi, chút nữa em nhớ rõ lúc ăn đồ ăn phải ném một chút tiền hoặc là kẹo mừng để người giúp việc bếp núc tốt xấu gì cũng dính được chút không khí vui mừng.”

Chị ta gọi cô là em dâu, Ngô Mai liền lắm miệng hỏi một câu: “Chị là?”

Người vợ trẻ tuổi kia cười: “ Chị là vợ của anh trai Kiến Hoa, chị tên là Thục Anh.”

Thì ra là vậy, Ngô Mai gật đầu: “Được ạ, vậy trước tiên cảm ơn chị dâu đã nhắc nhở.”