Chương 6: Tình địch xuất hiện, bố mẹ vợ không tin tình yêu

Có một hôm, cô ấy tăng ca đến hơn 10 giờ đêm, lúc về bị một tên biếи ŧɦái theo sau, cho đù đi nhanh đến mấy cũng không cắt đuôi được hắn. Tình thế cấp bách, Lăng Nhất Nghiêu yếu đuối của tôi chạy đến một chiếc xe đậu bên đường kêu cứu. Tài xế chiếu đèn vào chỗ tên biếи ŧɦái đồng thời lớn tiếng quát hỏi, tên biếи ŧɦái mới lẩn mất. Cho dù đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng Lăng Nhất Nghiêu vẫn bị dọa sợ hãi, cả đêm không dám ngủ. Cô ấy gọi điện thoại cãi nhau với tôi, hỏi tôi có về hay không?Câu trả lời của tôi vẫn y như cũ, chỉ cần xong công trình này ít nhất cũng mang về được 17 18 vạn tệ, chỉ cần xong công trình này tôi sẽ về ngay lập tức. Nhưng cô ấy không chịu, hai người bắt đầu cãi nhau. Sau cùng cô ấy độc ác nói: “Hôm nay nếu như em bị người khác hãm hại, anh mang một trăm vạn về cũng làm gì được? Anh câu nào cũng nói kiếm tiền để cưới em, em thấy anh là vì bản thân mình mà thôi. Nếu như vậy ở bên nhau cũng chẳng để làm gì, có anh hay không có anh cũng vậy, chi bằng chia tay đi!”

Hôm đó tôi bị sa xuống một vũng lầy, suýt nữa thì mất mạng. Lúc được người ta cứu lên thì từ eo trở xuống gần như đã không còn cảm giác, từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ chịu đày đọa đến thế, vốn dĩ đang vô cùng ấm ức lại nghe cô ấy nói những lời đó, tôi không nhịn được mà nổi điên lên: “Chia tay thì chia tay! Chê anh vô tích sự là em, bây giờ trách móc anh không ở bên cạnh cũng là em. Em nghĩ anh muốn bỏ nhà bỏ quê đến cái nơi chết tiệt này bán mạng à? Nếu đã như vậy thì em đi tìm thằng công tử nhà giàu nào đó đi, không những có tiền tiêu mà ngày ngày còn kè kè bên em, chỉ cần nhổ một cọng lông cũng đủ để cưới em rồi ấy.”

Lăng Nhất Nghiêu nghe thấy tôi la hét thì nghẹn ngào, ở bên kia điện thoại im lặng rất lâu mới nói: “Lữ Khâm Dương, anh trước đây chẳng phải đã từng nói sao? Anh nói em là do anh cực khổ theo đuổi được, có hàng ngàn cặp mắt chứng kiến…” Cô ấy nói đến đây thì không nói được nữa, nức nở cúp máy. Còn tôi ngay lập tức tỉnh lại — mùa hè tốt nghiệp cấp ba năm ấy, tôi đã từng nói: “Em là do anh cực khổ theo đuổi được, hàng ngàn cặp mắt chứng kiến, sau này chỉ có em bỏ anh, anh không bao giờ bỏ em. Cho dù ngày nào đó em nói chia tay, anh cũng không đồng ý.” Hóa ra những lời này, cô ấy trước nay vẫn nhớ trong tim.

-----

Khi tôi rời công trình ven biển cuối năm đó, chúng tôi đã yêu xa hơn chín tháng. Trong chín tháng này, chúng tôi một người ở bờ biển đầu sóng ngọn gió, một người ở thành phố bận rộn ồn ào, trải qua hai cuộc sống hoàn toàn khác nhau. Lúc ôm balo xuống xe, những ồn ào náo nhiệt của thành phố khiến tôi cảm thấy lạc lõng vô cùng, như một người tuyết đã đi khỏi núi tuyết rất nhiều rất nhiều năm.

Vừa nhìn thấy tôi, mắt Lăng Nhất Nghiêu đã đỏ lựng lên, lúc cô ấy chạy đến nhào vào lòng tôi, người xung quanh đều tò mò ngó lại, cứ như chúng tôi là những diễn viên chính trong phim truyền hình vậy.

Khi tôi đi qua một tấm gương lớn, vô ý liếc nhìn một cái mới chợt nhận ra rốt cục là chuyện gì — Tôi mặc một chiếc áo bộ đội mà tôi coi là sạch sẽ, làn da bị gió và nắng biển hun vừa đen vừa thô sạm, tóc vểnh lên mỗi nơi một chỏm, chỉ hai ngày trên xe mà râu đã mọc xanh lấm tấm, hoàn toàn giống hình ảnh một người lao động ở quê lặn lội lên phố.

Còn Lăng Nhất Nghiêu bên cạnh tôi, váy áo chỉn chu, dáng người mảnh khảnh, trang điểm tinh tế, hoàn toàn là một cô gái thành phố xinh đẹp đến mức ai cũng không nhịn được mà phải liếc lại vài lần. Không hiểu sao, khi cô ấy ôm tay tôi, tôi vô tình tránh qua một bên, không quen thân mật như thế. Cô ấy nhanh chóng cảm thấy xự xa cách của tôi, cũng không miễn cưỡng tôi nữa. Lúc ngồi xe, chúng tôi ngồi ở ghế sau, mỗi người một bên, không ai nói với ai câu nào.

Cô ấy đưa tôi đi mua quần áo, sau đó ghé khách sạn đặt phòng, lúc tôi tắm cô ấy kì lưng giúp tôi. Khi hai người khỏa thân đứng trước mặt nhau, tôi mới nói với cô ấy, lúc nãy tôi đột nhiên cảm thấy tự ti. Lăng Nhất Nghiêu cố gắng kì sạch hết bụi đất trên người tôi, lúc sờ đến vết sẹo trên lưng vô tình bị thép cứa vào, cô ấy lấy ngón tay miết nhẹ nhàng, rất lâu không lên tiếng.

“Sớm biết như thế này, có chết cũng không để anh đi tới đó.” Cô ấy nói.

Tôi lại rất mong để cô ấy nhìn thấy những thành tựu của tôi. Tôi dương dương tự đắc nói với cô ấy, rằng tôi và lãnh đạo công ty kia làm việc với nhau rất tốt, năm sau có thể sẽ được điều đi Ô Lỗ Mộc Tề (Tân Cương) phụ trách một hạng mục quan trọng, mỗi năm 15 vạn. Sau đó tôi thao thao bất tuyệt miêu tả một tương lai tốt đẹp, tôi phải thi kỹ sư xây dựng cấp 1, phải kiếm nhiều tiền hơn, phải tích lũy thật nhiều kinh nghiệm và mối quan hệ, sau này còn tự mình thầu công trình về làm. Lăng Nhất Nghiêu đối với những thứ đó không hề có hứng thú, mà cô ấy là khán giả duy nhất tôi quan tâm.

Tối hôm đó khi bên nhau, tôi đã không nhớ chi tiết cụ thể chúng tôi đã “tiểu biệt thắng tân hôn” như thế nào, chỉ nhớ Lăng Nhất Nghiêu cắn vào vai tôi một cái rất mạnh, giống như một con mèo đói cắn chặt không chịu nhả mồi. Tôi đau đến tê rần cả da đầu nhưng không hề phản kháng. Tôi biết trong lòng cô ấy dồn nén bao nhiêu thứ cảm xúc không thể biểu đạt được. Hai hàng vết răng ấy đến nay vẫn còn, vẫn luôn hằn lại rõ nét trên vai tôi. Có lúc tôi tôi tự hỏi nó phải chăng là một lời nguyền, sẽ ở bên tôi như hình với bóng cho đến ngày nào tôi triệt để quên được cô ấy.

Không biết tại sao, 25 26 năm trước đó, tôi vẫn luôn là một thanh niên điệu đà, nhưng ở công trình hơn nửa năm tôi đột nhiên không thể giống như trước được. Cho dù tôi ăn mặc chải chuốt đẹp đẽ nhưng chỉ được vài hôm quần áo lại bắt đầu nhăn nhó, tóc tai lại lộn cào cào. Tôi cảm thấy mình giống như một tờ tiền polime, có vuốt thế nào cũng không thẳng lại được.

Điều khiến tôi khó chấp nhận nhất là, trở về với xã hội văn minh quen thuộc, tôi mới phát hiện nước da của tôi giờ khác xa với những người cùng tuổi xung quanh. Để hồi phục màu da của mình, tôi đã mua đủ các loại sản phẩm dưỡng da, mỗi ngày sáng trưa tôi đều chăm chỉ dùng, thậm chí em họ còn dạy tôi dùng cả mặt nạ dưỡng trắng. Thế nhưng tia bức xạ ở biển mạnh hơn ở thành phố không biết bao nhiêu lần, làn da bị hun dưới nắng biển không khác gì thịt xông khói, những biện pháp kia dường như không có chút tác dụng nào.

Sở dĩ tôi lo lắng như vậy vì bố mẹ Lăng Nhất Nghiêu lại giới thiệu đối tượng cho cô ấy. Tôi cuối năm nhất định sẽ đến thăm họ một chuyến, để bọn họ công nhận thằng con rể tôi đây. Khi tôi đem những lo lắng trong lòng nói với Lăng Nhất Nghiêu, cô ấy không hề bận tâm nói: “Không sao đâu, em sẽ nói anh vì nuôi em mới phải vất vả như vậy, bố mẹ em sẽ không làm khó anh đâu.” Nghe cô ấy nói như thế, tôi mới yên tâm hơn một chút. Nhưng thực tế chứng minh, việc đời này tôi làm thất bại nhất chính là làm hỏng ngày gặp mặt quan trọng như thế.

Tôi ngày 27 Tết, tôi ôm vài bình rượu Thiên Chi Lam đến nhà Lăng Nhất Nghiêu chào hỏi. Cho dù bố mẹ cô ấy rất nhiệt tình, tôi vẫn cảm thấy rất rõ sự khách sáo của họ. Lúc ăn cơm, bố cô ấy hỏi về nghề nghiệp, học vấn, gia đình của tôi. Tôi khẳng định những điều này ông ấy đã hỏi Lăng Nhất Nghiêu rồi, chỉ là ông ấy muốn tôi chính miệng trả lời. Cách hỏi cung khéo léo này khiến tôi rất không thoải mái nhưng vẫn ngoan ngoãn lễ phép trả lời: Tôi tốt nghiệp đại học, giờ đang làm công trình, nhà cách thành phố mười mấy kilomet, bố mẹ đều là nông dân trồng trọt hoa màu. Bố cô ấy nói là công trình có tiền, bây giờ điều kiện sống của nông dân cũng khá tốt rồi. Mẹ cô ấy không có phản ứng gì, chỉ kêu tôi ăn cơm uống rượu.

Rượu uống nhiều rồi, tôi liền cảm thấy ngữ khí của tôi không được khách sáo nữa nên cố gắng ít nói lại, không ngờ mẹ cô ấy đúng lúc này lại đề cập đến màu da khó coi của tôi. Trong lòng tôi bí bách đến khó chịu, ngập tràn buồn tủi nhưng lại không dám phải ứng, sợ rượu vào lời ra lại không hay.

Lăng Nhất Nghiêu chạy về phòng, lấy hình trước đây của tôi ra, giải thích với họ tôi trước đây không phải như thế, bố cô ấy khoát tay nói thanh niên không sợ khổ rất hiếm gặp, hơn nữa không phải bẩm sinh da đã đen đúa như thế.

Đó vốn dĩ đã là một lần ra mắt không mấy hoàn hảo, nhưng khi xuống lầu không ngờ lại gặp một chuyện khiến lần gặp gỡ này trở nên vô cùng tệ hại. Khi tôi xuống lầu đi về, nhà Lăng Nhất Nghiêu cũng đi xuống tiễn tôi, đúng lúc trong tiểu khu có hàng xóm trông thấy từ xa vẫy tay chào hỏi. Bố mẹ cô ấy cùng nhau đi qua hỏi thăm, tôi và Lăng Nhất Nghiêu đứng tại chỗ nói chuyện. Nhưng mẹ Lăng Nhất Nghiêu nhanh chóng gọi cô ấy qua, nhiệt tình giới thiệu với người kia đây là con gái tôi, tốt nghiệp thạc sĩ, làm việc ở đâu ở đâu này nọ.

Đến lúc này tôi mới phát hiện, bên chỗ hàng xóm có một người thanh niên, da trắng mịn, thư sinh nho nhã. Lăng Nhất Nghiêu bị bố mẹ bắt chào bác chào thím, lúc được khen thì cười lịch sự, thỉnh thoảng lại liếc về phía tôi một cái. Tôi liếc nhìn mình trong gương chiếu hậu của chiếc xe điện, da dẻ đen thui, lại thêm bộ dạng lôi thôi sau khi uống rượu, là dáng vẻ mà tôi không thể nào chấp nhất được. Tôi một mình ngốc nghếch đứng ở đó, không biết nên làm như thế nào cuối cùng mang theo hơi rượu men theo bờ tường đi ra ngoài.