Tôi nhất thời không biết nên nói gì nữa, không ngừng suy nghĩ xem cô ấy nói câu đó có ý gì, nhưng trong đầu tôi lộn xộn đủ thứ, không biết nên nghĩ theo hướng nào.Lăng Nhất Nghiêu lại nói: “Khoảng thời gian này, em cãi nhau với mẹ, làm bà ấy bệnh cũ tái đi phát lại. Bà ngoại em gọi điện đến trách, hỏi em có phải muốn làm loạn đến nỗi không nhận người nhà, có phải sau này ngày lễ cũng không muốn về đoàn tụ, không muốn cúi đầu trước tổ tiên nữa phải không?”
Khi Lăng Nhất Nghiêu ngẩng đầu lên nhìn tôi, nước mắt ứa ra, cô ấy tủi thân nói: “Năm ngoái ông ngoại em mất, thanh minh năm nay phải đi tảo mộ nhưng em trốn ở Nam Kinh không về, anh lẽ nào không hiểu được cho em? Em lúc nhỏ là một tay ông bà ngoại nuôi lớn, bọn họ đều nói em vong ơn bội nghĩa...”
Tôi vừa lau nước mắt cho cô ấy, vừa an ủi: “Công trình này của anh làm xong là có tiền rồi. Anh sẽ đi mua xe, chúng ta sẽ đi dập đầu xin lỗi ông ngoại em, đến thăm hỏi từng nhà người thân của em, anh cũng có thể hiếu kính bố mẹ em.”
Cô ấy đẩy tay tôi, tự mình gạt nước mắt nói: “Anh quên rồi à, tình yêu của em với anh đã hết rồi, em và La XX từ đầu năm đã bắt đầu qua lại trên danh nghĩa. Em bây giờ đã không thể quay lại nữa rồi! Em không thể quay lại rồi!”
Chúng tôi không thể quay lại nữa? Tôi mờ mịt nhìn gương mặt Lăng Nhất Nghiêu, gương mặt yêu thương từng trao cho tôi dịu dàng cho tôi sức mạnh giờ đây ngập tràn đau khổ và quyết tâm đoạn tuyệt. Đây cũng là lần đầu tiên trong mười năm, tôi cảm thấy bất lực trước tình cảnh gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời như thế này. Rất lâu sau tôi mới lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Em muốn anh phải làm gì?”
Lăng Nhất Nghiêu cúi đầu trầm mặc một lúc rồi nói: “Em mệt rồi, em không cố gắng nổi nữa rồi, anh cho em tự do đi.”
Tôi cảm thấy như đầu mình bị người ta đánh mạnh một cái, trước mắt tối đen, nhưng tôi vẫn cố gắng lấy hết sức đứng lên gật đầu nói: “Được, anh nghe em.”
“Anh có hận em không?” Lăng Nhất Nghiêu cũng đứng lên hỏi. Tôi cắn chặt răng gắng để mình không nói ra bất cứ điều gì, bao nhiêu trẻ em ở gần như thế này, không được để mất mặt.
Tôi mở rộng cánh tay ôm lấy Lăng Nhất Nghiêu vào lòng, ôm cô ấy thật thật chặt, lần cuối cùng ngửi mùi hương trên mái tóc cô ấy, sau đó vội vàng quay người đi khỏi quảng trường.
Lăng Nhất Nghiêu ơi là Lăng Nhất Nghiêu, anh đã từng thề sẽ vì em che mưa chắn gió, đời này sẽ chỉ yêu thương bảo vệ cho em. Em mới là người quyền lực nhất trên cuộc đời này, chỉ bằng một câu, em đã trục xuất linh hồn anh khỏi thế gian. Từ nay về sau, anh biết đi đâu, biết sống vì ai, anh biết đối mặt với cuộc đời đen tối không còn ý nghĩa của mình như thế nào đây?
Một tuần sau đó, tôi trải qua nững ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời mình. Tôi tạm thời không muốn về Tân Cương, cũng không muốn đi tìm những người bạn biết tôi và Lăng Nhất Nghiêu, nhưng tôi đã đem tất cả tích cóp của cả nhà bỏ vào hạng mục kia rồi cho nên cũng không dám về nhà thăm bố mẹ. Tôi ở khách sạn ngủ, không ngày không đêm, khi nào đói không chịu nổi mới ăn tạm gói mì tôm ở khách sạn có sẵn.
Tôi cứ nghĩ mình ở lại thành phố này có thể làm gì đó, nhưng thực tế tôi vốn dĩ chẳng thể thay đổi được gì cả, Lăng Nhất Nghiêu không hề gửi cho tôi một tin nhắn, không gọi một cuộc điện thoại, cũng không hề liên hệ gì. Thế là tôi quyết định đi.
Mấy năm gần đây tôi vẫn đi liên tục, từ Giang Tô đến Tân Cương, từ miền biển Hoàng Hải hoang vu đến sa mạc Gobi còn hoang vu hơn nữa. Cho dù đi trong bão tuyết chỉ biết trái phải không phân biệt được đông tây nam bắc nhưng tôi chưa bao giờ lạc hướng, bởi vì trái tim tôi vẫn hướng về một ngọn hải đăng, trái tim tôi vẫn biết có người đang chờ mong tôi trở về. Nhưng bây giờ ánh sáng của hải đăng đã tắt, tôi vĩnh viễn không tìm thấy đường trở về nữa rồi!
Tôi một mình về lại Nam Kinh, đi tìm căn phòng trước kia, chủ nhà vẫn chưa cho ai thuê, tôi khẩn thiết xin ông ta cho tôi ngủ lại một đêm.
Trước khi đi, Lăng Nhất Nghiêu đã dọn dẹp rất sạch sẽ, những đồ dùng hàng ngày không dùng nữa được xếp gọn gàng vào một góc, khăn mặt bàn chải ly uống nước màu xanh đều là của tôi, màu đỏ là của Lăng Nhất Nghiêu. Đầu giường vẫn còn dính lại những cái nhãn tôi dính vào lúc lấy ra những đôi vớ mới, cô ấy vẫn luôn vì tôi thích nghịch như này mà mắng tôi ấu trĩ. Hình mặt cười toe toét trên chụp đèn cô ấy vẽ vẫn còn y nguyên, vẫn đang nhìn tôi cười vô tâm vô phế.
Không có chăn ga nên tôi chỉ đành trải áo ngủ tạm trên giường cứng, mở tivi mà ngủ. Tôi cứ luôn mơ màng nghe thấy giọng nói của cô ấy, nhưng giật mình tỉnh dậy thì nhận ra đó chỉ là tiếng tivi. Tôi thật sự hy vọng tất cả những gì đã qua chỉ là một cơn ác mộng, thật sư hy vọng khi tôi tỉnh lại thì thấy Lăng Nhất Nghiêu đang phơi quần áo ngoài ban công, ánh nắng hoàng hôn lung linh chiếu trên gương mặt đáng yêu của cô ấy, hoặc là, cô ấy đột nhiên đẩy cửa bước vào, tay xách bọc nilon còn đang dán hóa đơn siêu thị.
Nhưng Lăng Nhất Nghiêu đã đi rồi, sẽ không xuất hiện nữa.
Buổi sáng ngày thứ hai, tôi đứng một mình trước gương cạo râu, cắm bàn chải đỏ và xanh vào cùng một cái ly, sau đó đóng cửa rời khỏi. Hôm đó tôi lại lên xe hướng về Ô Lỗ Mộc Tề, từ đây tôi chỉ còn một mình, không có gì lưu luyến, cơ thể này chỉ còn là một cái xác không hồn, trái tim này đã không còn thuộc về Lăng Nhất Nghiêu nữa, sinh mạng này đã thuộc về ông trời rồi.
Trở lại Gobi, người khác hỏi tôi xử lý công việc như thế nào rồi, tôi trưng ra một vẻ mặt hạnh phúc không gì sánh bằng, cười nói tất cả đều tốt đẹp. Tôi không phải một con vật đáng thương, tôi không cần người khác thương hại. Tôi đã mất đi linh hồn nhưng răng nanh và móng vuốt vẫn còn, tôi có thể tham gia vào cuộc tranh đấu tàn khốc này.
Tôi trở thành người có tình tình cổ quái nhất công trình này. Lúc làm việc thì dốc toàn bộ sức lực, lúc nghỉ ngơi thì cười nói không ngừng, đến giám sát viên cũng trở nên e dè tôi. Nguyên nhân là vì tôi lúc thì như con chó pug gọi bọn họ là ông nội mà cúi đầu vẫy đuôi, lúc thì như con chó điên bị dồn đến đường cùng, thậm chí mượn rượu để kiếm chuyện “vạch lá tìm sâu” những người quản lý nhỏ. Những người làm chung thường hay quở trách nhưng cũng nuông chiều tôi, vì họ biết tôi không dễ dàng trở mặt, bọn họ cần con chó điên như tôi.
Chỉ là, cứ hễ rảnh rỗi là tôi lại bắt đầu ngẩn ngơ. Đồng nghiệp thường cười nói tôi là “cây gậy đánh chó dựng ở góc tường”.
Chúng tôi thường hay mời chủ đầu tư hoặc bên giám sát chất lượng ăn cơm uống rượu, mỗi lần tôi đều cười nói rổn rảng, kể đủ mọi thứ chuyện dung tục lấy lòng mọi người, sau đó liều chết uống hết ly này đến ly khác. Tất cả mọi người đều khen tôi tửu lượng cao, người trẻ thật tốt, con đường phía trước rộng mở… Nhưng tôi biết, quan trường và bàn tiệc chính là nơi buôn sỉ những lời dối trá.
Tôi ngồi xổm trên sa mạc Gobi sau đó bò ra đất mà khóc trong khi những người đồng nghiệp xung quanh đều vui vẻ cười. Tất cả mọi người đều biết tôi say rượu thì sẽ khóc, nhưng không một ai biết tôi khóc vì điều gì. Mấy tháng đó, tôi và cô ấy hoàn toàn không liên hệ gì, giống như đời này chúng tôi thà chết chứ không liên quan đến nhau nữa. Tôi ở Tân Cương xa xôi này đã đếm ngày lặn trăng tàn vô số lần, luôn mong chờ đến một ngày sẽ quên được cô ấy, nhưng cứ hễ mỗi lần say quên trời quên đất, mỗi lần từ trong ác mộng bật tỉnh dậy, tôi đều điên cuồng gọi cái tên quen thuộc ấy.
Nhưng hơi rượu tan rồi, đứng trước mặt mọi người, tôi vẫn phải miễn cưỡng vui vẻ, nghe bọn họ diễn tả lại bộ dạng của tôi sau khi uống rượu ngốc nghếch thế nào, buồn cười thế nào, điên khùng thế nào, sau đó tôi cùng cười với bọn họ cho đến khi chảy cả nước mắt.
Cuộc sống ở đó vô cùng nhàm chán, tài xế của chủ đầu tư tìm cho tôi một cái USB chứa nhạc, tôi chép tất cả vào điện thoại, từ nhạc của Phượng Hoàng Truyền Kì đến Vitas, từ rock đến nhạc đỏ tôi đều không kén chọn mà nghe hết, trên sa mạc mênh mông vừa lái xe vừa hát.
Chỉ duy nhất có một bài hát, mỗi lần nghe đến nó tôi đều không thể không dừng xe lại bên đường, gục đầu xuống tay lái, ôm ngực mà im lặng lắng nghe ---- 《Anh không thực sự hạnh phúc》của Ngũ Nguyệt Th