Chương 110: Duy Ân

Nó đến nhà họ Trang thì chỉ thấy ba mẹ Zeny và hai anh mình ở đó. Còn mọi người khác chắc đang ở lễ tang của hắn. Nó chạy nhanh đến hai anh nó và hỏi.

- Zeny đâu rồi. Mọi chuyện thế nào? - Nó gấp rút hỏi.

- Ta cũng k biết. Bỗng dưng cảnh sát đem lệnh bắt nó bởi tội gϊếŧ người. - Mẹ Zeny khóc ròng đang được chồng mình dìu. Jeny và Jackson thì đã đi cùng Zeny.

- Gϊếŧ ai.

- Là Mỹ Nhi. Mà khoan, e không biết gì sao? - Bi nói nhưng Bin lại chen vào.

- Em k biết gì hết.

- Ren...Ren đến tìm em để bàn về việc này mà. Em ấy đến Trầm thị lâu rồi...- Bin như lo lắng hơn khi nhắc đến Ren. Có lẽ anh đã phải lòng chăng?

Im lặng.....

- Em phải đến xem chuyện Zeny trước. Hai ah tìm cách liên lạc với Ren đi. Hai bác đừng lo, sẽ k sao đâu. - Nó lại gần và an ủi ba mẹ Zeny sau đó lại rời đi.

......................................................................

- Mấy người làm gì vậy chứ. Tôi là cũng là cảnh sát đó. - Zeny tức giận khi tay mình bị còng. Và tức hơn khi cô chẳng biết chuyện gì xảy ra với cái lí do trên trời rớt xuống.

- Là cảh sát mà gϊếŧ người thì cũng xử như thường thôi. Mau im lặng đi. - Cảnh sát V lên tiếng chỉ trích.

- Tôi k có gϊếŧ người...Chứng cứ đâu chứ. Tô đến thăm cô ấy chứ k gϊếŧ cô ấy....- Zeny giải thích.

- Ở trước tòa sẽ rõ thôi...

- Chờ đã. - Nó chạy vào vết thương của nó cũng đã khô nhưng nó không quan tâm lắm.

- Fasmin. - Zeny thấy nó vui mừng. Cảnh sát quay lạ thấy nó thì bất ngờ, nhưng cũng k mấy quan tâm.

- Cô là ai? Cô tùy tiện đến vậy à. - Cô cảnh sát với mái tóc vàng hoe đến trước nó nói. Rõ ràng là đang xem thường nó.

- Tôi là Trịnh Hàn Băng, thanh tra cấp cao của S.P.K, Trang Thiên Linh là cấp dưới của tôi, vụ án này còn quá nhiều nghi điểm. Trước khi làm rõ, đề nghị tất cả mọi người ở đây giữ tôn trọng một chút. Mong cảnh sát khu vực hợp tác. - Nó đưa thẻ cảnh sát của mình ra để chứng minh những gì nó nói. Cô cảnh sát kia thấy vậy liền xanh mặt, tuổi nhỏ hơn mình tưởng là con nhốc ai ngờ lại là thanh tra chứ. Chức vụ còn cao hơn cô.

- Ah...Fasmin...Fasmin...mau giúp mình đi. - Zeny k ngừng gọi nó.

- Tôi có thể gặp riêng cô ấy k?

- Nhưng...- cảnh sát V chần chừ.

- Tôi k làm gì trái với quy định ở đây đâu. Có gì tôi sẽ báo với cấp trên của các anh. - Nó hiểu vấn đề cảnh sát V lo sợ ở đây là gì?

- Vậy được...nhưng phải nhanh nhé.

Nhận được cái gật đầu của nó thì họ cũng nép sang một bên cho nó và Zeny có không gian riêng. K có nghĩa là ròi đi, bọn họ vẫn có camera quan sát từng cử động dù là nhỏ của nó và Zeny.

............

- Fasmin...tin mình đi...mình k có gϊếŧ người...Mình cũng tha thứ cho Mỹ Nhi...- Zeny nói mà nước mắt rơi lã chã...cô thật sự k biết vì sao mình lại như vậy? Là xót cho cái chết của Mỹ Nhi hay là xót cho số phận của mình đây?

- Fasmin....Fasmin...cậu ổn chứ...đây..- Zeny thấy nó im lặng, nên mới hỏi nó. Thậm chí giờ cô mới để ý đến vết thương ở trán nó.

- Không...Chờ mình. Và đừng làm chuyện lung tung. Cậu cũng là cảnh sát. Hiểu mình đang nói gì chứ? - Nó đang suy nghĩ đến những việc đang xảy ra. Jessica, hắn, Mỹ Nhi, Zeny giờ lại đến Ren. Hẳng đây chỉ là sự trùng hợp?

- Mình hiểu. Nhưng cậu phải tự biết lo cho mình đó. Trông cậu rất nhợt nhạt. Cả Ren nữa...Mình rất nhớ cậu ấy. - Zeny lo lắng cho nó, chỉ mới phút chốc mà tinh thần của Zeny suy sụp thấy rõ. Nhưng bằng nó không? Zeny biết nó có tỉnh cảm với hắn. Nhưng giờ hắn đã mất...còn cô, tuy giờ cô rất cần Kon nhưng ít ra Kon vẫn còn ở bên cô..Chỉ tội cho nó...

- Sẽ k có gì đâu. Mình đi đây..- nó cười nhẹ một cái nhằm trấn an Zeny, tạo cho cô sự tin tưởng. Nó cũng k nói việc lo lắng cho Ren hiện giờ tránh làm Zeny càng lo lắng. Dù sao nó cũng là người suy nghĩ trước sao?

........................................................................

Nó rời khỏi sở cảnh sát và về lại khách sạn nơi mà nó đang ở. Ngăm mình trong bồn nước lạnh kia. Hai mắt nhắm nghiền, có lẽ nó đã quá mệt mỏi. Những hình ảnh của nó và hắn bên nhau không nhiều và cũng k co gì được gọi là thật sự hanh phúc. Nhưng nó vẫn nhớ rõ từng nét từng nét trên khuôn mặt ấy, lạnh lùng nhưng ấm áp. Thờ ơ nhưng cũng quan tâm, không như nó. Từng hình ảnh của hắn thi nhau hiện lên trong tâm trí nó. Là nó đã yêu sao?

Khoảng 1g sau...nó ra khỏi phòng và thay cho mình chiếc áo sơ mi đen cổ cánh én được nó cẩn thận gài đến cổ tay. Kết hợp với quần âu màu xám nhẹ với giày cao gót đen hở mũi. Mái tóc thưa hạt dẻ được nó xõa tự do. Trang phục chỉnh tề nó lại lái xe đến tiệm hoa. Sau đó lại đến tang lễ.

........................................................................

Tại lễ tang lúc này, mọi người đến đều ngạc nhiên nhìn người con trai ấy bước vào. Tháo kính ra để lộ khuôn mặt trắng ưa nhìn. Nhưng vấn đề ngạc nhiên k phải mà là khuôn mặc chàng trai ấy giống hệt với người trên di ảnh kia? Chẳng lẽ hắn chưa chết sao?

- Thằng nhóc này, đến giờ con mới chịu về sao? - Mẹ hắn thấy chàng trai kia lại k kiềm lòng mà nấc lên.

- Ba mẹ...con xin lỗi...là con về trễ....con xin lỗi. - Người con trai kia cuối đầu xin lỗi. Anh cũng thấy rất tiếc và có lỗi với mọi người ở đây.

-Đến giờ mới chịu về sao Duy Ân...Tại sao giờ này em mới về chứ.....Ân à....- Rin thấy chàng trai đó cũng vội ôm và khóc.

- Em xin lỗi...k sao nữa chị à...chị...

- Bình tĩnh lại Rin...dù gì đây cũng là tang lễ của em con...Con đừng làm thế..nó ở thiên đàn k muốn thấy chúng ta vậy đâu...- Mẹ hắn nói mà k cầm được nước mắt. Chàng trai ấy cũng vì thế mà trực suốt đêm bên cạnh ah mình.

- Anh...anh nói sẽ đợi em về mà...em...em sẽ thay anh chăm sóc ba mẹ và chị...anh yên nghĩ nhé. - Chàng trai ấy cầm cành hoa cúc trắng đến gần di ảnh. Nơi người có nụ cười tỏa nắng cùng ánh mắt rạng rỡ kia.

............

Quan khách đến dự được chia ở hai bên lối đi. Để lại một lối đi lớn cho người đi vào viếng. Chợt có tiếng giày khô khốc bước đến. Một cô gái đang bước vào. Khuôn mặt điềm tĩnh, hốc hát nhưng có phần lạnh lùng. Duy Ân đã thấy nó và nhận ngay ra nó khi nó đang bước đến gần và nhận ra lớp băng cá nhân trên trán kia là do đâu.

Nó đến trước di ảnh và đặt nhẹ bó hoa xuống. Một bó hoa cũng giống như mọi người nhưng thêm vào đó là những nháh oải hương tím trên kia. Nó là cho mọi người cảm thấy sự khác lạ.

Nó cuối đầu tỏ sự tôn trọng và thành kính đối với người đã khuất. Sau đó cũng đến chỗ ba mẹ hắn chào hỏi và chia buồn.

- Cảm ơn con...Fasmin. - Ba hắn hiền từ nói với nó sau khi nó gập người.

"Cô ấy tên Fasmin sao?" Duy Ân đứng cạnh nghĩ thầm.

- Đáng lẽ ra con đã là con dâu ta..Nhưng chắc Tống gia ta k có phúc phần đó. Nhưng ta luôn xem con như con gái ta vậy...Lần này...

"Con dâu? Chẳng lẽ...."

- Ba mẹ...- Duy Ân khều nhẹ mẹ mình.. Nó im lặng nhưng giờ mới để ý đến người vừa lên tiếng..

- Duy Khôi...- nó khẽ gọi hắn...Nó nhớ hắn...nó cảm thấy cảm xúc mình như dâng trào khi nhìn vào khuôn mặt kia.

- Fasmin....đây là Duy Ân, em song sinh với Duy Khôi. Từ nhỏ nó đã k sống ở đây nên rất ít người biết nó....Với lại....- Mẹ hắn định nói.

- Con hiểu thưa bác...- Nó biết mẹ hắn sắp nói gì nên cúi đầu xin lỗi. Nó đã quá nhớ hắn nên mới vậy. Chỉ là ảo giác thôi.

- Fasmin...Chúng ta nói chuyện chút đi. - Rin đề nghị sau đó ra sân sau. Nó cũng đi theo. Nhưng Duy Ân cũng theo ngay sau đó.

- Chuyện của Zeny, em định thế nào? - Rin hỏi. K thoát khỏi cảh người phờ phạt. Người Rin hốc hác và đuối sức hẳn sau sự mất mát kia.

- Em chưa biết. - Nó nói ngắn gọn nhưng đúng với thực tế. Chuyện của Zeny nó thực k biết bắt đầu từ đâu nữa.

- Dù thế nào em cũng phải cố gắng cứu em ấy. Đây...Resd gửi cho em... Nhưng chị xin em...Nếu em đã làm cảnh sát..nếu em đã là người bảo vệ công lí thì chị xin em...hảy để chị trả thù cho Resd..chị biết em ấy k phải chết vì tình trạng đó mà là Jessica....Chính cô ta...- Rin đưa cho nó cái hộp quà nhỏ màu tím...sau đó nói lên tiếng lòng của mình. Cô rất muốn trả thù cho em trai mình. Lòng bàn tay nắm chặt.

- Rin...Jessica thực sự k gϊếŧ Resd...- Nó nắm lấy tay Rin tạo cảm giác tin tưởng nhưng...

- Em đên rồi sao? Sự thật rõ ràng như vậy em còn nói cô ta k gϊếŧ Resd...Em k có gì với nó nên mới cảm thấy như vậy...Nhưng Resd nó là em trai ngoan của tôi...nó luôn bảo vệ che chở người chị này...tôi k thể để em tôi nằm đó mà chết oan...được..- Rin mất bình tĩnh gạt tay nó ra.

"Chát" nó tát Rin một cái...

- Chị nghĩ em k đau lòng sao? Dù thế nào em cũng k để chị trả thù..Jessica, cô ấy còn yêu Resd rất nhiều..cô ấy sẽ k làm như chị nghĩ.

- Hư...Vậy còn cô...cô có yêu nó không? Yêu....vậy mà lợi dụng nó sao?

- em k biết. -

- Vậy cô nói đi...tại sao cô lại bênh vực Jessica. Cô k đáng để nhận quà của em tôi...- Rin mất bình tĩnh giựt lấy hộp quà từ tay nó và ném sang một bên..Sau đó bỏ đi.

...........................................................

Chỉ còn lại nó...K phải nó bênh vực Jessica mà sự thật chính như vậy. Nhưng nó k thể nói. Mà thôi, Rin đang mất bình tĩnh nên nói gì Rin cũng k lọt tai...Vấn đề ở đây là nó đang tìm lại hộp quà kia...Có lẽ đó là thứ duy nhất mà hắn đã tặng nó.

Duy Ân đứng nép mình vào góc khuất nhưng thấy được những gì xảy ra từ đầu đến cuối..."Cô ấy là người mà anh mình yêu sao?" Duy Ân cũng đang rối với mớ suy nghĩ trong đầu..Không biết phải làm thế nào...

....................................

Tống Duy Ân (18t): Rick. em trai song sinh với hắn. Do bệnh từ nhỏ nênđược đưa ra nước ngoài đêu trị. Khuôn mặt mà dáng người đều giống với hắn chỉ có tính cách k giống. Tài giỏi. (Dự định sẽ là nvc)