Sáng hôm sau, Bi đã về từ rất sớm. Bi vẫn còn rất bàng hoàng về sự việc này. Không biết là thật hay không và anh lo cho nó, liệu em anh cảm thấy thế nào.
- Chúng ta đi thôi Bi. - Bin kéo tay Bi ra ngoài xe khi Bi đang ngoái lại nhìn lên lầu hướng phòng nó. Căn phòng kín mít kia.
- Minh Hy không đi sao anh? - Bi hỏi. Anh tưởng rằng nó sẽ túc trực tại lễ tang chứ.
- Fasmin, cần yên tĩnh. Chúng ta đi thôi. Không thôi trễ mất. - Bin nói sau đó ra xe trước.
..........................................................................
Tại Trịnh gia lúc này có rất rất nhiều người từ phương xa, họ hàng đến và cả những khách, anh em trên thương trường, bạn bè của họ hay tin cũng đến viếng. Quang cảnh khắp nơi là đóa huệ trắng. Từng đoàn từng đoàn người áo đen tiến vào. Ren và Zeny cũng đã có mặt từ sớm phụ giúp họ.
Bin và Bi đến thì đã thấy cảnh Jesty cùng Min phờ phạt hẳn ra. Min đang nương tựa vào vai của Jeny để chống chọi với nổi đau này. Jesty và Justy nhìn mệt mỏi hẳn. Rin là người thảm hại nhất bởi đôi mắt thâm quần, nhìn cô yếu ớt không chút sức lực bởi cô còn phải lo cho em trai mình nữa. Trịnh gia đau một thì Rin đau 2. Bởi em ruột cô - hắn đang chống chọi với mớ dây nhợ trong bệnh viện và khó có khả năng sống lại.
........................................................................
Tại phòng nó. Chỉ tồn tại duy nhất màn đen u ám. Nó có vẻ đã quá mệt mỏi nên đã ngủ thϊếp đi lúc nào. Tỉnh giấc với mớ hỗn độn trong đầu, nó giật mình hơn bởi tấm ảnh nó cùng ông bà trịnh đã mất. Nó mở lại laptop thở phào nhẹ nhõm vì nó vẫn còn. Chưa nghĩ được gì thêm, đã có chuông điện thoại. Nhìn dãy số hiện lên màn hình nó lại cảm nhận có cái gì đó đang trỗi dậy trong người.
- Được.....- cuộc thoại kéo dài đến 2 phút nhưng nó chỉ đáp vỏn vẹn duy nhất 1 từ. Đây gọi là miễn cưỡng, vì nó không đoán được nếu nó không nghe lời Tuấn thì chuyện gì lại xãy ra nữa đây. Với lại nó cũng muốn biết ý đồ của Tuấn là gì.
..........................................................................
15p sau, Tuấn lại vô cùng lịch sự trong bộ vest đen, nó bước ra giản dị trong áo sơ mi đen được nó gài cao cổ và đến cổ tay, antani với quần tây đen công sở. Chiếc áo vets khoác bên ngoài cũng màu đen. Mái tóc nó buộc nhẹ ra phía sau, mang kính cận giúp nó điều chỉnh lại đôi mắt và che đi sự mệt mỏi của nó. Tuấn thấy nó ra lịch sự mở cửa xe mời nó lên xe. Vậy ra là nó và Tuấn phải đến Trịnh gia rồi.
............
Đến nơi, nó với Tuấn phải như hình với bóng. Trên tay nó là bó hoa hồng trắng còn động sương mai, nó đặt gần đó. Gần di ảnh của ông bà Trịnh. Nhận thấy sự xuống sắc phờ phạt của mọi người làm nó thấy xót. Mọi người đều chú ý đến nó bởi nó không dùng lãng hoa, hay gán tên vào mà chỉ giản dị trong bó hoa hồng trắng, làm mọi người chú ý nó hẳn. Người Trịnh gia nhìn nó và Tuấn đến. Zeny, Ren, Sany, Kon....Mọi người đều nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên. Anh em Jesty cũng hiểu sự tình nên chỉ gật đầu cho đúng lễ nghĩa. Người ngạc nhiên nhất là anh em Bin kìa. Bi giật nhẹ tay Bin hỏi nhỏ.
- Anh à. Faasmin nói không đi mà. Sau lại xuất hiện với người đó vậy? - Bi thắc mắc hỏi còn Bin đang cố nhớ lại. Ah..đó chẳng phải là người chủ trì cuộc họp lúc nó nhờ anh sao? Nếu anh nhớ không lầm thì nó là ngươi phản đối, có thể nói nó và chàng trai kế bên luôn đối đầu với nhau nhưng sao hôm nay lại....
- Anh cũng không biết.
- Ren, sao nhìn Fasmin kì vậy. Sao lại đi với hắn ta chứ. - Zeny hỏi Ren, cả hai cũng đang thắc mắc. Ren là người hiểu rõ tình hình giữa nó và Tuấn nhất. Bời nó luôn đối đầu với Tuấn. Ren hiểu, rất hiểu nhưng Ren cũng rất khó chấp nhận với cảnh trước mắt.
- Hắn ta? Sao em lại nói khó nghe vậy Zeny? - Bin nghe vậy hỏi. Anh muốn biết con người này thế nào.
- Anh không biết đó thôi. Anh ta...là Wuker là một người rất thủ đoạn, lúc trước Fasmin luôn đối đầu với hắn nhưng sao giờ lại thế. Em cũng không hiểu. - Nghe Zeny kể xong, Bin đã không kìm được mà đến nắm lấy tay nó ra khuôn viên. Tuấn cũng thắc mắc nhưng không theo.
- Wuker...cảm ơn anh đã đến...- Zeny mở lời có ý không thích muốn tiễn khách.
- Dù sao cũng phải nể Trịnh gia chứ, ông bà ấy mất cũng phải thắp nén hương rồi mới về chứ. Nếu không thì thất kính quá còn gì. - Tuấn nói như đang chọc vào ổ kiến.
- Vậy thắp nhanh rồi về đi. Đừng để nơi trang nghiêm thế này lại bị anh là ô uế. - Ren nghiến răng nói, vì đây là tang lễ nên Ren giữ vẻ trang nghiêm cho mọi người.
- Tôi phải đợi bạn gái tôi. Băng Nhi, cô ấy đi đâu rồi nhỉ?
- Bạn gái? Băng Nhi. - Zeny và Ren há hốc mồm nhìn nhau như chuyện lạ có thật? Ôi không, nước với lửa lại là bạn của nhau?
- Không tin à. Vậy thử hỏi họ xem. - Tuấn chỉ sang phía Jesty, nhận thấy cái gật đầu miễn cưỡng của Jackson cùng Jesty cũng đủ hiểu đây là sự thật.
........................................................................
- Em đang làm cái gì vậy Fasmin? Tại sao lại đi với con người ấy hả? - Bin đang tức giận nói.
- Anh hai..Bình tĩnh, đây là tang lễ..Bình tĩnh. - Bi ngăn cản sự tức giận của Bin.
- Mặc kệ em. Em có lí do của riêng mình. - Nó không nhìn Bin trả lời.
- Bây giờ còn dùng thái độ lạnh lùng đó sao hả? Là lí do gì khiến em phản bội lại mọi người chứ hả? Là gì chứ. - Bin ngày càng lớn tiếng. Như muốn ép nó vào đường cùng.
- Nói đi....Minh Hy...anh Bin rất lo nên mới..như..- Bi đang nói thì ó đã nó lại.
- Nếu tôi không làm vậy họ sẽ gặp nguy hiểm anh biết không? Ông bà Trịnh đã quá đủ. - Nó nói làm Bin và Bi sững người, chẳng hiểu gì cả.
- Fasmin...em đang nói gì thế, nguy hiểm gì chứ...- Bi hỏi nó. ANh muốn biết ai gặp nguy hiểm. Ông bà trịnh có liên quan gì đ61n nguy hiểm chứ. Chẳng phải họ mất do tai nạn sao?
- Chuyện dài lắm. Tôi sẽ dọn ra ngoài, đừng xen vào chuyện này được chứ. Đừng làm mọi chuyện rối thêm. - Nó nói rõ ràng sau đó rời đi. Vào trong, nó đảo mắt tìm Tuấn. Vẻ mặt nó không được tốt, nó muốn về. Tuấn thì sao? Cuộc thoại vừa rồi Tuấn đã biết hết mà chẳng cần theo dõi hay sai người theo nó. Bởi đã đến lúc anh phải dùng trí thông minh của mình rồi.
Nó về trước, nó chẳng muốn thấy cảnh này chút nào. Khoảnh khắc khi đứng trước họ nhìn thẳng vào di ảnh của họ. Từng suy nghĩ của họ nó đều đọc được. "Hãy buông bỏ...."
........................................................................
Về đến nhà, nó chỉ lên phòng lấy laptop cùng một số đồ cá nhân quan trọng. Quần áo giày dép phụ kiện vẫn còn nguyên, chỉ có điều khi nó vừa rời khỏi phòng lọ hoa thủy tinh trên bàn bỗng dưng rạn nứt sau đó tự vỡ. Lại báo hiệu điều gì đây?
........................................................................
- Madam à...hãy đến A1713 ngay đi. - Nó nhận điện thoại lại tức tốc từ khách sạn chạy đến địa chỉ của Jane thông báo.
..........
- Jane à...có chuyện gì phải gấp như vậy...- Nó mở cửa chạy vào, gấp rút nhưng nhận thấy trong căn phòng này không chỉ có đồng đội thuộc tổ của nó mà còn có chàng trai quen mặt kia nữa? Nó bất ngờ, đây không phải là hắn sao? Tống Duy Khôi? Phải hắn không sao giống thế này?
- À...Madam. không có gì. Sếp bảo chúng tôi đón đội trưởng tổ A sang họp tác với chúng ta. Sếp cũng bảo chúng tôi gọi Madam đến. Xin lỗi đã làm Madam hiểu lầm.
- Không có gì. - Nó trả lời sao đó ngồi xuống. Chàng trai kia cũng chẳng khác gì nó, mang một vẻ đẹp lạnh lùng khuôn mặt giống hắn như sinh đôi vậy. Nhưng người trước mặt nó giờ lại không nhầm vào đâu được bởi đôi mắt màu xanh biển ấy...Êm dịu nhưng lạnh lùng.
- Chào...tôi là Hoàng Duy Khôi đội trưởng tổ A. Tôi được lệnh sang hỗ trợ cô. Mọi người có thể gọi tôi là Flynn. Rất hân hạnh được hợp tác. - Flynn chìa tay ra bắt với từng người một. Riêng đến nó, nó chỉ lặng im. Không có ý định chìa tay ra.
- Tôi là Winy. Rất hân hạnh. - Nó đứng lên dùng phép lịch sự đáp trả. Flynn bắt lấy tay nó, dù có mang găng tay nhưng Flynn nhận thấy tay nó rất lạnh. Đôi mắt ấy con người trước mặt anh cũng lạnh theo.
- Được rồi. Báo cáo đi. - Nó lạnh lùng bắt vào công việc. Flynn cũng nắm bắt rất nhanh những tình tiết.
...............................
- Nếu vậy Vida càng ngày càng nguy hiểm? - Cody
- Chính vì thế chúng tôi mới đến đây. Anh có thể để Vida theo chúng tôi về được không. Như thế này rất nguy hiểm.
- Không được, Vida hiện giờ còn yếu. Cô ta ra tay thật độc ác.
- Tôi hứa sẽ bảo vệ cô ấy. -
.......................................
Jane cùng Alice thuật lại cuộc trò chuyện của mình với Cody. Và trình chiếu cảnh quan, khu vực sống của Sun hiện giờ
- Như vậy Black Rose đã tìm đến nơi và gây họa rồi sao? - Mary hỏi.
- Đúng vậy. Nếu không nhờ Cody có lẽ Sun đã gặp nguy hiểm. - Alice khẳng định. Qủa thực cô và Jane đã rất khó khăn khi theo dõi Sun
- Như vậy, theo kinh nghiệm của tôi Black Rose sẽ quay lại để diệt khẩu. Chúng ta cần mai phục và bắt chúng. - Flynn lên tiếng, dù tuổi đời còn trẻ chỉ hơn nó khoảng 1 tuổi nhưng so ra anh cũng rất nhiều kinh nghiệm.
- Madam...Madm...thấy thế nào. - Mark lay người nó. THấy nó bơ phờ quá. Hình như nó đang mất tập trung.
- Quyết định vậy đi. Tôi dự định đêm nay, Black Rose sẽ đến bệnh viện. Nơi mà Sun đang tịnh dưỡng. - Nó nói một câu chắc chắn.
- Ok. Chuẩn bị đi. - Flynn cũng lạnh lùng quyet1 đoán không kém nó bằng những cử chỉ hành động kia. Mọi người cứ thế mà chia nhau ra làm việc.
"Đến lúc tôi phải gặp cô rồi Jessica"
........................................................................
Hoàng Duy Khôi (Flynn) là đội trưởng tổ A thuộc S.P.K là bạn thân của Nam (Kyo) nhưng vì nó không quan tâm nên cũng k biết Flynn. Anh rất giỏi võ, rất chuẩn man. Trông công việc rất lạnh lùng và quyết đoán nhưng bên ngoài lại là người ấm áp, dễ chịu. Ba anh là cảnh sát, cũng giống Nam. Mẹ anh là nhà thiết kế về trang sức và đá quý. Rất có tiếng.
Phó Tử Thành (Cody) : Người cứu Sun. Cũng là chồng của Sun sau này, là một luật sư nổi tiếng nên am hiểu sự đời rất nhiều. Đẹp rai và vô cùng thông minh. Thương yêu nhất là mẹ mình (Bà Lam) và Sun, giúp Sun hồi phục trí nhớ và cũng có giúp đỡ nó.
Thế là câu trả lời vẫn còn là một ẩn số nhé các bạn...!
Hiện tại có lẽ Hắn (Resd) đã hết vai...Mọi người có tác hợp cho nó với ai chưa????