Sau khi rời khỏi lễ cưới, không hiểu sao nó chẳng muốn về sở cảnh sát để xem việc hỏi cung của hắn. Nó bắt taxi đến bờ biển, nó chỉ biết đi mãi đi mãi trên bãi cát dài đằng đẵng, thế này là thế nào? Chuyện của hắn k ảnh hưởng đến nó sao? Nhưng sao câu nói "cô là kẻ phá hoại" lại còn văng vẳng đâu trong đầu nó vậy? Tại sao mọi người lại nói nó như vậy?
Nó cứ vậy, đi mãi...chẳng để ý đến nước biển tạt vào mình, nhưng càng lúc nó càng cảm thấy đau đầu vì câu nói ấy? Là nó cảm thấy áy náy hay là đau lòng đây? Nhưng nó là người sống theo hướng nội dù nó đau lòng hay buồn phiền cũng chỉ duy nhất nó biết. Nó dừng lại và nhìn về khoảng không vô định trước mắt....Mưa......mưa rồi...từng cơn mưa đổ xuống, nó đứng im nơi đó, tự hứng chịu những cơn mưa nặng hạt đang đổ xuống người mình. Những cơn mưa lạnh tanh đổ vào người làm nó dễ chịu...Nó đưa tay ra hứng từng giọt mưa.....Những câu nói chua chát lại vọng lại trong nó. Những câu nói đó là từ mẹ nó...Mẹ nó k còn tình cảm gì với nó sao? Anh hai, anh ba, Min, Rin, Jeny, Jackson....chỉ đứng đó mà nhìn k nói câu nào chẳng lẽ họ k tin nó sao? Họ cũng nghĩ nó đến để phá hoại sao? Nó biết biểu hiện của Jessica lúc nãy là giở trò, những câu nói của cô ta chỉ là theo kịch bản nhưng tại sao nó có cảm giác tim mình bắt đầu rỉ máu thế này?
- Fasmin, đừng vậy mà em. - Bin nãy giờ dõi theo nó, thấy nó như vậy không chịu nổi liền chạy đến.
- Anh Bin, có phải em là kẻ phá hoại không? - Nó quay sang hỏi Bin.
- Không, không phải lỗi của em. Em chỉ trùng hợp đến, không phải kẻ phá hoại. - Bin giải thích.
"Trùng hợp đến" lại một nữa có gì đó hơi nhói trog người
"Trùng hợp đến sao? trùng hợp đến mà lại gọi Zeny kéo dài thời gian chờ mình đến sao?" Nó nghĩ trong lòng. Xem ra hôm nay tâm tư nó bị ảnh hưởng lớn rồi.
- Fasmin, trời đang mưa, chúng ta về nhà thôi. Không thôi em sẽ bệnh lại đó. - Bin lo lắng nhìn nó, có thể vì lạnh quá nên mặt nó dần tái đi.
- Anh về trước đi, chút nữa em sẽ về. - Nó lại xoay lại vị trí ban đầu, xoay lưng về phía Bin và xoay mặt về phía biển bao la kia.
- Fasmin...à...anh đã nói không phải....
- Tôi là kẻ phá hoại....anh biết không? Tôi cũng là người...tôi cũng biết khóc....biết cười.....bao năm qua họ đã cho tôi những gì? Mà lại đối xử với tôi như vậy? Mẹ......người mà tôi từng yêu thương dành hết tình thương cho bà...nhưng tại sao? tại sao bà ấy lại thay đổi nhanh như vậy?....- Nó hét lên...quả thật sức chịu đựng của nó đã quá giới hạn. Dù là ai đi nữa, dù nó có lạnh lùng vô cảm đến đâu thì nó cũng là một con người và biết cười biết khóc, biết chịu đựng và biết phản khán. Và giờ những gì nó chịu đựng trong lòng nó đã nói ra....Mưa ngày một lớn hơn, cả nó và Bin đều ướt hết người. Nhưng cả hai vẫn đứng đó.
- Anh biết...nhưng mà....Fasmin...
- Tình cảm bao năm qua lại biến mất chỉ vì tôi k phải là con của bà ấy. Sự thật ấy hỏi bà ta có đau lòng? Nhưng tại sao con gái bà ấy lại là Jessica....Tôi k muốn làm tổn thương bà ấy và bác Tống nhưng sự thật lại không cho phép anh biết không? - Nó đột nhiên nói hết những suy nghĩ của mình. Một giọt nước mắt đã rơi xuống cùng cơn mưa kia. Bởi nó đang kích động? Nó lạnh lùng và vô cảm thật, nhưng ông trời lại ban cho nó khả năng đặc biệt, vì vậy nó cũng biết cảm nhận, cảm nhận sự mất mát đau đớn ấy chứ.
- Hãy nói hết đi Fasmin....em gái...anh luôn bên cạnh em...- Bin ôm nó vào lòng an ủi nó. Lúc này nhìn nó có chút yếu đuối, vì nó chỉ rơi đúng một giọt nước mắt, những giọt nước long lanh khác vừa đến hốc mắt là nó đã kìm lại chảy ngược vào trong. Ai nói con gái mạnh mẽ không được khóc?
.................................................................................................................
- Anh Bin, khi nào em xong việc chúng ta về nội có được không? - Nó cùng Bin đang ngồi ăn tối. Qua việc lúc nãy về đến nhà thì nó cũng thôi nghĩ tới. Tính nó là vậy, nói hết nỗi lòng thì sẽ k còn chuyện gì nữa. Xem như chuyện đó chưa hề xảy ra.
- Ok...em gái...Nhưng em không muốn ở lại đây sao? -
- Không..em lên phòng. - Nó nhàn nhạt trả lời xong lại lên phòng. Nhìn lại phần ăn của nó...Nó đã ăn được gì đâu?
..............................................................................................................................................
Tại sở cảnh sát........
- Tôi hỏi anh lần nữa.....
- Đề nghị anh hợp tác.
- Tôi đã nói rồi. TÔI KHÔNG BIẾT...À QUÊN...CÁC NGƯỜI CHỈ CÓ THỂ GIỮ TÔI 24H THÔI. - hắn nhìn đồng hồ rồi đếm ngược. Hắn giờ rất lạnh lùng, những gì hắn biết hắn đã nói hết, nhưng hắn thật sự k liên quan đến vụ án mã vạch.
"Sao? Vậy lời anh ta nói là đúng sao madam. chúng ta chỉ có thể giữ hắn trong 24h?" bên này Alice cùng Mary vô cùng ngạc nhiên khi nghe lệnh của nó. Thật đúng với những gì hắn nói. Vì quy định ở đây khác với quy định tại S.P.K
...............................................................................................................................................
- Nhanh lên đi, Resd sẽ về nhanh thôi. - Jessica đang ngồi ở ghê chủ tịch tập đoàn - Trịnh - Tống....đối mặt cô là Tuấn và Đức. Nhìn Jessica đúng chất thời trang công sở bởi bộ vest đỏ, giày cao gót đỏ, mái tóc vàng uốn đũa để sang một bên trông vô cùng bắt mắt.
- Ok....cực cho cô rồi...- Tuấn nhếch môi cười soa đó kí vào tờ giấy trước mặt, Jessica đã kí rồi, giờ thì ai có đến đi nữa hay trời sụp xuống thì tập đoàn hợp nhất Trịnh- Tống cũng thuộc về Wu thị.
- Nhiệm vụ tiếp theo là gì đây? - Jessica ngồi vắt chân chéo.
- Rời khỏi đây và tìm Phan Kiên Quỳnh tốt nhất khử cô ta luôn đi. - Tuấn gấp lại tờ giấy trước mắt sau đó đưa cho Đức. Sau đó tiếp tục nói.
- Không được, tôi còn chưa hưởng thụ hết cảm giác làm tiểu thư cao cao tại thượng kia? Gia tài của Trịnh gia còn nhiều lắm.- Jessica nở nụ cười đắc thắng.
- Cô muốn tự rời khỏi hay để tôi giúp cô rời khỏi. - Có lẽ nghe câu trả lời k mấy nghe lời của Jessica nên sắc mặt Tuấn có chút thay đổi.
- Nhưg....tôi muốn ở lại một chút....dù gì tôi cũng muốn xem Resd, anh ta thế nào khi biết mình bị lừa. -Jessica đang tìm đại một lí do nào đó để mong được ở lại.
- Được, tôi cho cô thời gian 1 tuần để hưởng thụ cảm giác làm tiểu thư của cô. Đừng bịa lí do với tôi.Những gì cô làm tôi đều biết hết cả việc Băng Nhi ngày hôm nay mà cô gây ra. Sau một tuần cô k biến mất thì tôi sẽ biến cô thành lọ lem ngây lập tức. - Tuấn nói đầy uy quyền quả thực, chuyện gì Tuấn cũng biết kể cả việc nó ở biển anh cũng biết. Vì từ khi biết nó k phải con ruột Trịnh gia, anh đã cho người theo dõi nó, từng hành động của nó,anh đều biết hết. Vì theo dõi ở khoo3ng cách rất xa, nên việc ltheo dõi rất an toàn. Có hơi bất lợi nhưng Tuấn là ai? Anh là một nhà ngoại cảm bậc cao......và cả điện thoại của nó nữa....anh đều biết.
- Sao lúc nào cũng Băng Nhi hết vậy? Con nhỏ đó là ai? Như tảng băng, hầm hầm kiêu ngạo mà ai cũng quan tâm để ý nó hết vậy? - Jessica k cam tâm hét lên, hét thẳng vào mặt Tuấn.
- Cô có quyền hỏi ngược lại tôi sao? Việc của cô là nhận lệnh. Liệu hồn tôi đấy. - Tuấn đứng dậy đôi mắt sắc lạnh liếc Jessica một cái cũng đủ để Jessica rùng mình, ánh mắt này còn hơn ánh mắt sắc lạnh kia của nó nữ. Nó có gì đó gọi là tức giận và tàn nhẫn.
- tôi biết. - Jessica ỉu xìu ngồi xuống ghế. Thấy vậy Tuấn và Đức cũng rời đi.
"Trịnh Hàn Băng, tại sao mày rời khỏi Trịnh gia lại âm hồn bất tan vậy? Mày là ai mà hễ chút Tuấn lại Băng Nhi này Băng Nhi nọ...Mày nghĩ mày là ai......" Jessica ngồi đó, cơn giận này thực sự nuốt không trôi, mỗi câu nói được thoát ra từ miệng là Jessica lại nắm tay thật chặt đến nỗi móng tay cô cắm vào da thịt đau đến bật máu. Cô nghiến răng, mối thù này là của cô dành cho nó. Bất kì ai cũng k dc xen vào. Dù là nhận lệh nhưng cô vẫn có thể âm thầm xử nó cũng chẳng sao...................................................
"TRỊNH HÀN BĂNG....cô chờ đó...nhiêu đó....chưa đủ đâu....."