Sau khi rời khỏi nhà, nó đi mãi. Đi mãi dưới con đường với những hàng cây xanh lạnh vắng. Không hiểu sao hôm nay nó lại lạ thế, đi dạo vòng vòng mà lòng lại lạnh băng đến như vậy. Là vì hắn sao? Có phải không?
- Xem ra đây là quyết định sai lầm rồi cậu à.- nó nói vu vơ nhưng đủ hiểu có chút thất vọng trông câu nói đó. Vết thương của nó sâu thế nào, nặng thế nào cũng k nặng bằng nỗi lòng của nó lúc này. Là nó yêu hắn nên mới vậy sao? Không thể nào. Nó vốn k muốn có thứ gọi là tình yêu. Nó ghét điều đó.
Thang lang mãi, nhìn từ phía sau, cô gái với chiếc đầm đen dài có gì đó rất cô đơn và lạnh gía.
- Sao cô về trễ vậy? Cô sao vậy? Sao nhìn cô yếu quá vậy? - Vừa thấy nó về Bin đã hỏi dồn. Càng lo lắng hơn khi thấy mặt nó tái nhợt, như k còn sức sống vậy?
- Tôi đi dạo thôi. Tôi về phòng đây. - Nó vừa nói dứt câu, đang bước đi thì đột nhiên khuỵ xuống sàn, nó sắp ngất rồi.
- Win...Win cô sao vậy... Bi....gọi cấp cứu đi....BI. -Bin lo lắng đỡ nó dậy định đưa nó đi cấp cứu nhưng.
- Tôi ghét mùi bệnh viện. - Nó nói xong ngất luôn. Bin sờ trán nó, trán nó nóng như nước sôi vậy.
- Bi...lấy thuốc hạ sốt giúp anh mang lên phòng Win. - Bin nói xong bế nó lên phòng.
...Tại phòng nó lúc này...Bin như người mất hồn.
- Anh hai, anh hai, thuốc đây...Sao nhìn anh kì vậy? - Bi thấy Bin lạ nên hỏi.
- Minh Hy là Minh Hy. - Bin nói với Bi trong khi nó vẫn bất tỉnh và không biết chuyện gì xảy ra.
- Thật sao? Minh Hy là Minh Hy của chúng ta sao? Đúng là may mắn, cảm ơn mẹ. Con và anh đã tìm được Minh Hy rồi mẹ à. - Bi vội kiểm tra, vén nhẹ chiếc váy nó lên khỏi mắt cá chân, đúng thật là có cái bớt hình cánh hoa, k nhầm đâu được. Bi vui mừng nói.
- Kìa anh hai, tìm được em gái anh không vui sao? - Bi lay người anh mình.
- Ừh...vui. Rất vui là đằng khác. - Bin cười gượng nói. Vui sao? Đúng là có vui nhưng miệng cười mà sao lòng đau nhói thế nào. Anh phải làm sao bây giờ.
- Đợi em ấy tỉnh dậy, em sẽ nói với em ấy. -
- K được. Chờ thêm một thời gian nữa đi. Anh có lí do của mình. Nghe anh. - Bin nói. Bi cũng miễng cưỡng gật đầu. Rời khỏi phòng, Bi luyến tiếc nhìn nó, nhưng Bin lại đau nhói. Từ nay tình cảm này, anh sẽ chôn sâu vào tim mình.
................................................................................................................................................
- Anh à, em muốn đến nhà thăm hai bác. - Jessica dịu dàng nói với hắn khi cả hai tay trong tay đang đi siêu thị.
- Ok, em đúng thật hiếu thảo. - Hắn nở nụ cười tuyệt đẹp với Jessica, nụ cười sao bao năm xa cách.
.................
- Con nói sao? Con muốn thực hiện lời hứa với Jessica sao? Nhưng....còn Fasmin. - Mẹ hắn ngạc nhiên khi nghe hắn nói. Bà không hiểu con trai bà đang nghĩ gì. Có nghĩ đến nó không?
- Fasmin....Bác gái, con đã mất ba mẹ, con chỉ còn lại anh ấy thôi, anh ấy là người con yêu nhất, con k thể mất anh ấy, con tình nguyện làm vợ hai của anh ấy. Con xin bác. - Jessica nói xong bật khóc.
- Jessica em nói cái gì vậy? Anh k cho em nói thế, Fasmin, con sẽ huỷ hôn với cô ấy. Con nghĩ cô ấy k yêu con, suốt ngày cứ cứ gắng cho mình cái mác lạnh lùng vô cảm đó. Điên sao? - Hắn thẳng thừng chê bai nó, vì giờ này hắn còn nhớ nó là ai đâu. Người hắn yêu cuối cùng cũng là người ngồi kế bên hắn.
- Mày nói gì thế. Ý mày bảo Fasmin k xứng đáng với mày à. Mày chưa già đã hồ đồ rồi sao? Lúc trước mày đâu có như vậy. Ăn nói hỗn hào. - Ba hắn tức giận khi thấy hắn nói nó như vậy, quả thật ba hắn nhìn người rất giỏi. Thấu tình đạt lí. Ông rất tin tưởng nó, dù nó vẫn lạnh lùng nhưng cư xử đúng mực với ông, rất lễ phép. Còn về Jessica, ông biết cô về 2 năm trước, trước nó ông cũng rất mến nhưng ông vẫn có chút k tự nhiên với nụ cười của Jessica, nên ông phải phản đối.
- Ba nói gì vậy chứ. Con chê bai cô ta hồi nào. Chỉ nói rằng cô ta như khúc gỗ, lạnh ngắt cả bố mẹ cô ta cô ta còn dám nghênh ngang kiêu ngạo thì nói gì nữa. - Hắn đứng lên phản bác.
- Mày....Nói tóm lại tao phản đối mày lấy Jessica. - Ba hắn tức giận đứng lên chỉ mặt hắn, ông tức giận tột độ.
- Thôi thôi, tôi sẽ nói chuyện này với anh chị Trịnh, hai cha con hai người bớt bớt giận giúp tôi. Con Jessica, con về nhà trước đi con.
- Vâng. -Jessica cười méo xẹo ra về.
"Tôi thấy tình cảm của hai gia đình ấy sẽ mau tan vỡ thôi.
- Cô làm tốt lắm. Nếu ông già đó phản đối, cô có thể khử.
- tôi biết. tạm biệt" Cuộc đối thoại ngắn của Jessica sau khi vừa rời khỏi nhà hắn.
"Ông già chết tiệt, ông sẽ lìa đời nhanh thôi." Nói một mình, Jessica lại tiếp bước khi trên môi đang nở nụ cười quỷ dị.
...............................................................................................................................................
Nhà nó lúc này ngoài Ren đang nghĩ trên phòng ra điều k có ai cả. Jessica về nhà liền tự thưởng cho mình ly nước ép, đang ngồi nói điện thoại trên sofa.
- Em, không sao?Em hiểu, Fasmin, cô ấy tốt đẹp hơn em, giàu có hơn em, nên ba anh mới thích em ấy. Em chỉ là người đến sau. - Jessica vờ khóc khi nghe điện thoại, những cảnh này đều thu vào mắt Sany.
- Chị Zeny, chị có đây không...? - Sany vờ như k nghe gì, nói lớn.
- Em...em là Sany đúng không? Chị là Nguyệt Tâm, Zeny gì đó k có ở đây, hôm nay k có ai ở nhà hết. - Jessica trở lại vẻ dịu dàng của mình.
- ỦA chị không khóc lóc như nói với anh Resd nữa hả. Giả tạo. - Sany khinh thường trước thái độ của Jessica.
- Sao em nói chị giả tạo, chị đâu có. Dù gì chị cũng sắp đám cưới với anh ấy, làm nũng xíu cũng có sao đâu em. - Jessica đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Sany, ngoài nhìn như bắt tay xã giao nhưng thật ra lực của Jessica rất mạnh, cổ ta của Sany đang đau nhứt.
- Chị đang làm cái gì vậy. Đồ giả tạo, buông ra. Mau. Chị có tin tôi nói với chị Fasmin đuổi chị khỏi đây không? - Sany k chịu được đau lớn tiếng nói. Cứ ngỡ Jessica sẽ đánh Sany nhưng.
- Sany, chị có làm gì đâu mà lại nói chị như vậy. Em có biết chị đau lòng đến nhường nào không. Muốn chị đi chứ gì, chị sẽ đi. Chị k muốn người khác xúc phạm mình như vậy. - Jessica nói như oan trách nhìn rất tội nghiệp khác với thái độ lúc nãy.
- Cái quái gì thế này.
- Jessica, con đứng đó, cứ ở lại đi. Ta cho phép, Fasmin k có ở đây, ta là mẹ nó, ta sẽ quyết thay nó. Còn Sany, sao con dám hỗn với chị vậy. Xin lỗi chị đi con. - Mẹ nó từ ngoài vào vừa đúng lúc thấy Jessica khóc lóc dọn đồ đi.
- Con k sai thưa bác. Cô ta là kẻ giả tạo. Vừa nãy còn bóp chặt tay con làm nó đỏ hết cả này. Sany nói xong chìa tay ra nhưng sao tay Sany, những vết đỏ biến mất rồi.
- Con đang đùa với bác sao Sany, tay con bình thường thế kia. Mau xin lỗi Jessica ngay. - Mẹ nó lớn tiếng nói. Mẹ nó dần thay đổi tính cách rồi.
-Con k sai. Cô được lắm Nguyệt Tâm. - Sany nói xong bỏ về.
-Bác à, sao bác lại la con bé như vậy. Con đi sẽ xong chuyện thôi mà. - Jessica nắm lấy tay mẹ nó.
- Không Jessica, Sany quá đáng lắm ta sẽ nói với ba mẹ con bé. còn con nữa Jessica à, ta xem con như con gái ruột của ta. Vì thế con cứ ở đây, ta sẽ bảo vệ con. - Mẹ nó nói xong Jessica liền tựa đầu vào vai bà.
- Con cảm ơn bác, nhờ bác mà con cảm thấy ấm áp hơn. - Jessica nói với nụ cười chiến thắng.
"Ngôi nhà này sẽ nhanh chóng là của Jessica này. Trịnh- Tống - Trang- Kim, tôi thề phải khiến cho tứ đại gia tộc các người, chia năm sẻ bảy, tàn sát lẫn nhau."