Nó về đến nhà đứng sang một bên đợi Bin mở khoá cửa, Bin cũng toát mồ hôi lạnh khi nhìn biểu hiện của nó. Nó thẳng thừng đi vào nhà, Bi theo sau và ngồi xuống sofa một cách thoải mái và tự nhiên tuy nhiên cũng có một phần rùng mình. Bin ngồi cạnh Bi, như làm sai việc gì đó. Lúc này nhìn nó như đang giận dữ, Bin và Bi cứ ngỡ nó sẽ quát mắng hai người, nhưng hai người lại vô cùng bất ngờ về biểu hiện của nó.
- Chuyện k liên quan đến hai người, tốt nhất đừng nên xen vào. - Nó nói xong bỏ lên phòng, quả thật nó kiềm chế rất giỏi vừa rồi có hắn, nó đã tức giận như vậy cứ tưởng rằng sẽ có cơn giận thịnh nộ từ nó. Nhưng nó k làm như vậy, nó làm cho mọi người phải nhận thấy một điều là, nó là người có thể khống chế được cơn giận hoặc cảm xúc của mình.
Thấy bóng dáng nó như vậy, Bin và Bi như hiểu ra mọi vấn đề, là nó sợ anh và Bi bị liên luỵ hay ý nó muốn nói hai anh em anh phiền phức. Nhưng dù sao anh cũng là chủ mà. Sao biểu hiện của nó như anh và Bi đang ở nhà nó vậy.
- Đúng thật là. quá lạnh lùng rồi anh hai. Mẹ k bao giờ thế đâu. - Bi nói trong sự buồn rầu, nó có vẻ đẹp tựa thiên thần, anh rất muốn thấy nó cười một lần nhưng vẫn k được.
- Anh chỉ muốn xem Win có đúng là Minh Hy hay không thôi. Nhưng vẫn k được. Lúc anh điều trị cho Win, k biết là trùng hợp hay là gì nhưng nhóm máu của anh và Win vô cùng trùng khớp. - Bin từ từ giải thích cho Bi hiểu.
- Hy vọng đây k phải là sự trùng hợp. - Bi nói rồi cũng về phòng mình. Chỉ còn lại Bin, anh đang miên man suy nghĩ vì những điều anh nói ở thực tại. Nếu nó đúng là đứa em gái ruột của anh thì phải làm sao? Anh luôn có một chúc gì đó gọi là tình cảm đặc biệt đối với nó, nhưg lại k thể hiện, mà nếu thể hiện, liệu một người lạnh lùng thờ ơ như nó có để ý đến không?
..................................
Một lúc sau, nó lại ra khỏi nhà. Trước khi ra khỏi nó lại gặp Bin
- Cô lại muốn ra ngoài nữa à. - Bin hỏi nó, khi thấy nó bộ dáng chẳng thay đổi gì với lúc nãy.
- Tôi cần hỏi anh một chuyện.
- Cô cứ nói đi.
- Tôi muốn biết viên đạn mà anh phẫu thuật lấy ra cho tôi đang ở đâu.
- Cô cần nó làm gì, tôi gửi nó cho cảnh sát rồi. - Bin dài dòng nhưng vẫn trả lời nó.
- ỪH. Tôi ra ngoài có chúc việc. Tôi đi đây. - Nó nói rồi ra ngoài.
....................................................................
- Cuối cùng con đã làm được rồi cậu à. Tiểu Băng đã đưa tội ác của ông ấy ra ngoài ánh sáng. Cậu hãy yên nghĩ nhé. - Nó chậm rãi đặt bó hoa oải hương đang tươi mới kia lên ngôi mộ của cậu nó.
- Cậu khoẻ không? 11 năm qua con luôn không ngừng cố gắng. Nhưng thứ rắc rối nhất đối với con vẫn là tình yêu đó cậu à. Duy Khôi, anh ấy đã không tin tưởng con, khi con trở mặt với gia đình. Điều đó làm con vô cùng thất vọng, con chưa từng đặt niềm tin vào người nào cả nhưng anh ấy lại đạp đổ niềm tin đó của con. Con k biết đây là thích hay yêu nhưng con cảm thấy có gì đó buồn trong lòng. Nhưng cậu à, hãy tin tưởng con nhé. Lời hứa với cậu con đã thực hiện được. Và tiếp theo con phải thực hiện lời hứa với Sin và Sun. Một người tuy phản bội nhưng đã hối cải, một người là tay trong của con, nhưng hiện giờ vẫ chưa biết tung tích. Con lo sợ lắm cậu à. Sợ những người bên cạnh con mất đi. Từng người từng người một sẽ rời xa con. Xin cậu hãy ban cho con thêm sức mạnh để vượt qua những gì trước mắt và hoàn thành nhiệm vụ được không? - Nó tự độc thoại sau một hồi dài.
- Anh sẽ cùng em vượt qua nó. Fasmin à. Xin lỗi vì đã không tin em, xin lỗi. - Hắn từ đâu bước ra, cũng tội cho hắn, vì nín thở nãy giờ nên nó mới k phát hiện ra hắn.
- Anh ở đây làm gì? Buông tôi ra. - Nó nói khi hắn đang nắm lấy tay nó.
- Anh yêu em Fasmin, xin cho anh cơ hội được không? Hãy cho anh thêm cơ hội. - Hắn ôm lấy nó, nhưng nó vẫn xuội lơ không có phản ứng gì cả.
- Fasmin, Fasmin trả lời anh đi. - Hắn lay mạnh lấy vai nó, khi thấy nó im lặng và không trả lời gì cả. Nhưng thấy sắc mặt nó rất kém, kém đến nỗi trắng bệch đôi môi k chút hồng hào.
- Hãy để cậu quyết định đi. Nếu những cánh hoa này, tạo thành một thứ gì đó biểu hiện cho sự đồng ý thì nó là câu trả lời của tôi. - Nó nói và chỉ tay vào nhưng bông hoa oải hương đang còn bám vào cành hoa. Thật ra điều đó nói là không thể. Nhưng nó vẫn hy vọng điều gì đó.
"Xin cậu hãy giúp con" hắn k trả lời nhưng thầm cầu nguyện ôg trời giúp nó.
Nhưng lời cầu nguyện của hắn lại thành hiện thực khi
- Fasmin, em nhìn xem - Hắn gọi nó khi thấy điều kì tích xảy ra.
Nó xoay lại bất ngờ, trước mắt nó là hai chứ tha thứ được xếp ngay ngắn bằnng hoa oải hương đúng như lời nó nói lúc nãy, đây là ý trời sao?
- Tha thứ. Xem như anh may mắn. - Nó nói xong rồi bỏ đi. Thật sự cậu nó muốn nó và hắn thành một đôi sao, nhưng nó là cảnh sát. Một khi đã làm nghề bảo vệ mọi người thì nó có thể hi sinh bất cứ lúc nào.
- Anh đưa em về nhà được không? Mọi người rất mong đợi em về đó. - Hắn cười vui vẻ khi thấy nó tha thứ cho mình. Anh rất vui.
- Cũng được. - Nó cũng muốn về nhà xem tình hình nhà nó như thế nào, Ren và Zeny đã khỏi hẳn chưa?
............................................................................................................................................
Trên đường về nhà, hắn tập trung lái xe đôi lúc còn cười cười tự nói một kình, vì có nói chỉ mình hắn nghe, bởi nó đang mang headphone và nghe nhạc, đôi mắt lạnh lùng và vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, hy vọng rằng quyết định tha thứ của nó dành cho hắn là đúng. Hắn cười hạnh phúc khi thấy nó gần như lúc này, nó tật đẹp hắn ước gì nó và hắn thế này mãi thì sẽ yên bình, k có chuyện gì ngăn cản hắn và nó. Nhưng anh không nghĩ đến rằng ở nhà còn có người đặc biệt đang chờ đón anh.