Ngày lại ngày trôi qua, Zeny cũng đã đi học lại, sức khoẻ đã ổn nhưng vấn đề làm mọi người lo lắng chính là nó, nó vẫn chưa tỉnh dậy. Hắn sau khi học xong liền đến bệnh viện thắm nó. Jesty vì lo cho nó và công việc nên chuyện công ty có chút trục trặc, anh biết chắc có người giở trò. Hôm nay là ngày mà anh triệu tập cuộc họp cổ đông.
- Còn thiếu cổ đông bên Lâm thị. – Jesty nói xong Trầm Mặc bước vào.
- Xin lỗi, mọi người đợi tôi lâu không? Chào tổng giám đốc Trịnh. –Trầm Mặc tự nhiên ngồi xuống bàn họp.
- Ông là cổ đông. –Jesty như không tin vào mắt mình, anh cũng có nghe Min nói sơ qua về Trầm Mặc, ông vô cùng nham hiểm và mưu mô.
- Tôi xin nói luôn, trong tay tôi có 40% cổ phần, nếu trong cuộc họp sau không có người chủ trì tức là chủ tịch, tôi sẽ thay chủ tịch chủ trì cuộc họp. OK. Tôi đi đây, à mà cho tôi gửi lời hỏi thăm đến cô em gái của giám đốc đang trong viện nhe. Bái bai. – Trầm Mặc nói rồi đi thẳng, như một lời hâm doạ ông dành cho cả các cổ đông khác và cho cả Jesty.
- Đáng ghét, tại sao Lâm tổng lại bán cổ phần cho ông ta chứ, còn một vài người khác nữa, bị mua chuộc hay sao vậy? Một mình chiếm 40% – Jesty tức giận đập bàn làm mấy người ngồi trong phòng họp run sợ.
…………………
Tiếp tục những công việc dang dở, Jesty vô cùng bận rộn trong việc của công ty nhưng vẫn không cách nào giải quyết được, chỉ còn nó, chỉ có nó mới có thể cứu tập đoàn thoát khỏi cảnh đổi chủ, vì trong tay nó giữ 49% cộng thêm của anh 11% nữa mới có thể thoát nguy. Nhưng giờ nó vẫn nằm đó, chưa có dấu hiệu của sự tỉnh dậy, điều này càng làm anh lo hơn.
Tối tại phòng nó…………
- Anh xin lỗi Fasmin, anh không ngờ em lại vì hắn mà để mình bị thương vậy. Anh xin lỗi, em mau tỉnh lại được không?- Jask nói lên tâm sự của mình. Trong lúc nó hai mắt nhắm tịt
Jask tự độc thoại một mình rồi sau đó ra về. Khi nghe tiếng cửa phòng đã đóng lại, nó chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt nhìn xa xa về phía cửa sổ, nó biết chuyện xảy ra ở buổi đính hôn là do có người bày trò, nhưng nó không nghĩ đến Jask cũng tham gia vào việc này và nó hiểu nó hiểu Jask làm vậy có thể là vì không muốn thấy nó đính hôn với hắn. Nhưng xin lỗi, người nó yêu và đính hôn lại là hắn, trái tim nó dành cho hắn và nó chỉ xem Jask như anh trai nó thôi, nó hiểu chứ, hiểu tất cả hiểu được chuyện ở buổi đính hôn chắc chắn không chỉ mình Jask làm mà cò có người khác nhúng tay vào. Nhìn nó trầm tư có nét gì đó lạnh lung nhưng sâu trong đôi mắt đó là một sự buồn bã mà chẳng ai biết, chỉ khi nó ở một mình sự buồn bã trong đó nó mới hiện ra thôi.
Ba ngày trôi qua mà nó vẫn chưa tỉnh lại, Ren học xong liền ghé qua ở với nó, hắn thì luôn túc trực bên nó, anh, chị,…. Cũng ghé thăm nó rồi trở lại làm việc, chỉ riệng Jesty anh đang bù đầu bù cổ suy nghĩ ra cách giải quyết cứu lấy tập đoàn, đây là tâm huyết của ba anh, anh không thể phá huỷ nó nhưng sự thật là anh không có cách giải quyết nào hiệu quả cả. Min thấy Jesty như vậy cô cũng xót lắm, nhưng vì nó đã dặn nên cô cũng đành im lặng đợi đến ngày đó.
…….Tại phòng họp………….
- Sao? Hôm nay đến thời hạn rồi đó, ờ mà chủ tịch của các người đâu?Chắc vẫn còn liệt trê giường bệnh đấy chứ? Haha- Trầm Mặc khoái chí nói.
- Ông muốn gì cứ nói, đừng đυ.ng đến em tôi. –Jesty tức giận nắm lấy cổ áo của Trầm Mặc nhưng bị Jackson ngăn lại. – Bình tĩnh lại đi Jesty.
- Tôi sẽ làm chủ tịch, chủ trì cuộc họp này. Mọi người hiểu chứ. –Trầm Mặc phủi áo rồi lại bước đến ghế chủ tịch, tự động ngồi xuống, ngang nhiên nói.
- Không được, ông dựa vào đâu, mà làm vậy. – Hắn bước vào lạnh lùng nói, vì nó bảo làm vậy mà.
- Dựa vào chủ tịch vợ của cậu nằm liệt giường, không ai dám sát công ty, thì phải để tôi thay cô ấy quản lý chứ. Tôi có 40% cổ phần cao nhất trong cá cổ đông, thì tôi có quyền.- Trầm Mặc
- Nhưng dù sao ông cũng phải nghĩ đến công ty chứ, nó là tâm huyết của ba tôi mà.- lúc này Jesty bất lực nói.
- Tôi thích vậy, giờ quyền quản lí là chủa tôi, chủ tịch là tôi, đang là giờ họp, mời Tống thiếu gia ra ngoài. – Ông cười đắc thắng.
- Ông dám đuổi tôi. Được, tôi xem ông làm chủ tịch được bao lâu? – hắn khoanh tay, mặt lạnh.
- Vợ cậu còn trong bệnh viện, sống chết chưa rõ, ở đây mà dạy đời tôi à. Ra ngoài. Không thôi tôi gọi bảo vệ. –Trầm Mặc.
- Thật không? – Nghe ai lên tiếng kiêu ngạo như vậy, mọi người đều quay lại nhìn xem ai dám nói như vậy thì thấy nó cùng Min bước vào vẻ mặt lạnh lùng. Hôm nay nó đơn giản với áo sơmi đen cùng quần tây, giày.
Mọi người trong phòng đều bất ngờ khi thấy nó bước vào trừ Jackson, Min và hắn. Ngay cả Jesty vô cùng ngạc nhiên và mừng thầm trong lòng vì nó đã rat ay rồi thì chắc chắn mọi chuyện sẽ được giải quyết. Riêng về Trầm Mặc nụ cười của ông đã đông cứng lại, nhưng vẫn gượng gượng.