Thẩm Viên nhìn màn hình đen sì trên điện thoại di động, rơi vào trầm tư.
Anh không nghe thấy tiếng nỉ non của cô gái nhỏ nữa.
…
Cô tên là Thẩm Khả Ái, đây là tên mà chủ nhân đặt cho cô.
Cô không phải con người, à, ít nhất bây giờ vẫn chưa phải, cô là một cô gái nhỏ ở trong trò chơi nuôi dưỡng do hệ thống tạo ra và chủ nhân sẽ phải lựa chọn hệ thống để có thể ngồi ngoài màn hình điều khiển cô, hơn nữa chủ nhân có thể làm bất cứ chuyện gì đối với cô.
Mỗi khi đêm đến, cô có thể đi vào trong giấc mơ của chủ nhân, khi đó, cô có thể kiểm soát hoàn toàn cơ thể của mình.
Cô chỉ là một người trong danh sách, nhưng hệ thống đã hứa với cô, chỉ cần chỉ số tình yêu đạt được 100, lúc đó cô có thể chui ra khỏi chiếc điện thoại, ngoài ra cô còn có thể yêu cầu hệ thống cho mình một điều ước, bất kỳ điều ước nào cũng được.
Mặc dù Thẩm Khả Ái mới ra đời không lâu, cũng không biết thế giới ở bên ngoài tuyệt vời như thế nào, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy chủ nhân của mình, cô rất muốn được ở lại bên cạnh của anh.
Nếu cô có thể đi ra ngoài và chạm vào người chủ nhân, lúc đó nhất định sẽ khiến cô cảm thấy rất vui vẻ!
Thẩm Khả Ái vui vẻ mong chờ, nhất định cô phải ra ngoài sớm hơn mới được.
Chủ nhân đã ra tay rất hào phóng khi mua cho cô một căn nhà tốt nhất, hơn nữa khi đầu ngón tay của anh chạm vào cơ thể của Thẩm Khả Ái, khuôn mặt của cô đã nóng bừng lên, cô thật sự rất thích cảm giác đó.
Anh còn mua rất nhiều quần áo cho cô, chủ nhân rất rất tốt, cô rất thích anh!
Màn đêm dần buông xuống.
Chờ đến khi Thẩm Viên chìm vào giấc ngủ, Thẩm Khả Ái nhận được một lời nhắc từ hệ thống, đó chính là cô có thể đi vào trong giấc mơ của chủ nhân.
Chỉ trong nháy mắt, cô đã đi đến một nơi xa lạ.
Xung quanh tối đen như mực, yên ắng không tiếng động, mà chủ nhân của cô đang chạy trong bóng tối với ánh mắt đờ đẫn.
Tại sao, tại sao chủ nhân của cô lại đau thương và tuyệt vọng đến như vậy?
Chủ nhân của cô đã gặp phải chuyện tồi tệ gì sao?
Thẩm Khả Ái không đành lòng nhìn tiếp nữa, bóng tối như muốn nuốt chửng Thẩm Viên một cách chậm rãi, cô vội vàng chạy tới, bước chân dồn dập.
“Chủ nhân! Chủ nhân ~”
“Tôi ở đây, tôi tới để đi cùng với chủ nhân ~”
Thẩm Khả Ái vẫn đang mặc bộ quần áo ban ngày mà Thẩm Viên thay cho, cô bước về phía trước, ôm chặt lấy eo của Thẩm Viên từ phía sau, hơi thở ấm áp phả lên tấm lưng rộng và rắn chắc của anh, khiến cả người Thẩm Viên nóng đến mức run rẩy.
Giống như ánh mặt trời xua tan đêm tối, giống như những giọt nước rơi xuống mảnh đất khô cằn, con ngươi u ám yên tĩnh cuối cùng cũng sáng lên một chút.
Thẩm Khả Ái, cô đã theo họ của anh, vậy nên ở trong mắt của cô, anh chính là tất cả.
Thẩm Nghị xoay người lại, ôm chặt lấy Thẩm Khả Ái.
“Chủ nhân?”
Thẩm Khả Ái cảm thấy ngạc nhiên, cô ngẩng đầu lên.
“Thẩm Khả Ái, tại sao em lại xuất hiện ở chỗ này?”
Một ứng dụng xuất hiện nhưng lại không thể gỡ bỏ được, một cô gái nhỏ trong game có trí thông minh vượt xa khoa học và kỹ thuật hiện tại, kết hợp với bản lĩnh đi được vào giấc mộng của người khác, mọi thứ đều rất khó tin.
Nhưng sự xuất hiện của cô khiến anh cảm thấy có chút may mắn.
“Khi chủ nhân tắt điện thoại di động tôi đã nói, đêm nay tôi muốn đi vào giấc mộng của chủ nhân, chủ nhân có thể làm mọi chuyện với tôi, tôi sẽ ở bên cạnh chủ nhân ~”
Hình như tâm trạng của chủ nhân đã tốt hơn rất nhiều rồi, phải không nhỉ?
Cảm xúc của nam giới đều dễ thay đổi như vậy sao?
Thẩm Khả Ái cúi đầu xuống, sau đó vùi sâu vào trong l*иg ngực của Thẩm Viên, nở một nụ cười, cho dù chủ nhân có như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng đều rất thích ~
“Phải không?”
Thẩm Viên cười khẽ một tiếng, hình ảnh trong mộng đột nhiên thay đổi, anh đã đi đến phòng ngủ của Thẩm Khả Ái mà ban ngày đã nhìn thấy qua màn hình điện thoại.