Mặc dù biểu hiện của Thẩm Viên vẫn rất bình tĩnh nhưng vẫn khiến Thẩm Khả Ái đau lòng muốn chết.
Cô không thể tưởng tượng được chủ nhân của mình đã phải chịu cú sốc lớn đến nhường nào, không bao giờ có thể đứng dậy đi lại được nữa, nếu cô gặp phải chuyện như vậy, cô nhất định sẽ cảm thấy rất tuyệt vọng!
Thẩm Khả Ái cắn răng, trong lòng thầm hạ quyết tâm, cô nhất định sẽ làm cho chủ nhân đứng dậy đi lại được thêm một lần nữa!
Vào đúng ngày cô được đi ra ngoài!
“Ở trong lòng tôi, cho dù chủ nhân không đứng dậy được đi chăng nữa thì chủ nhân vẫn là người tốt nhất, lợi hại nhất!”
Thẩm Viên cười khẽ, rõ ràng cô mới chỉ gặp một người duy nhất đó chính là anh, nói như vậy chẳng thà không nói còn hơn.
Nhưng Thẩm Viên vẫn cảm thấy thoải mái khi nghe những lời an ủi của Thẩm Khả Ái, hơn nữa còn tự mình sa đọa vào trong đó. Đương nhiên có thù tất báo sẽ khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng hiện tại anh nên chuẩn bị mọi thứ cho thật tốt, không được tiếp tục tàn phá cơ thể của mình nữa.
“Tôi xem xong rồi.”
Phó Nghị Luân lười biếng dựa vào tường, anh ấy còn dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên vách tường. “Cậu đã nói chuyện với tình nhân nhỏ nhà mình xong rồi đấy à?”
Hoá ra là tìm bạn gái thật, bảo sao tâm trạng của Thẩm Viên bỗng trở nên tốt đẹp một cách bất ngờ như vậy. Thời điểm anh ấy đi vào bên trong có tình cờ nghe được một giọng nói dịu dàng đang làm nũng phát ra từ trong điện thoại di động của Thẩm Viên, mềm nhũn, khiến trái tim của anh ấy cũng tan chảy.
Phó Nghị Luân cũng không ngờ Thẩm Viên lại thích kiểu con gái như vậy.
Hơn nữa còn nói chuyện rất nghiêm túc, thời điểm anh ấy quay lại cũng không phát hiện ra, chờ đến lúc anh ấy chủ động nhắc nhở, Thẩm Viên mới chịu quay ra nhìn anh ấy.
Trên mặt Thẩm Viên mang theo ý cười, anh cũng không mở miệng phủ nhận những gì mà Phó Nghị Luân đã nói.
Chẳng phải là tình nhân nhỏ hay sao?
Mặc dù hai người bọn họ chỉ có thể nói chuyện với nhau qua màn hình điện thoại, ở trong mộng mới được thân mật với nhau, nhưng Thẩm Viên vẫn cảm thấy như vậy là tốt lắm rồi.
Thẩm Khả Ái có thể đi cùng anh 24/24, luôn ở bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi.
“Sao? Ghen tị với tôi vì tôi có bạn gái à?”
Phó Nghị Luân không hổ là bạn tốt của Thẩm Viên, hai người đã đồng ý với nhau, ai thoát độc thân trước thì người đó chính là con chó.
Nhưng Phó Nghị Luân đã làm chó rất nhiều lần rồi, cách đây không lâu, anh ấy vừa mới chia tay với người bạn gái thứ mười tám của mình.
Phó đại công tử luôn có những mối tình oanh oanh liệt liệt, nhưng rất nhanh đã chia tay, trời sinh anh ấy đã có rất nhiều tình cảm.
Cũng không thể nói anh ấy lăng nhăng được, ngược lại anh ấy rất nghiêm túc trong mọi mối quan hệ, cũng không có cắm sừng đối phương, nhưng tình cảm đến nhanh mà đi cũng nhanh, bắt đầu một mối quan hệ một cách nghiêm túc, sau đó cũng nghiêm túc kết thúc nó.
“Nếu cậu chịu kiềm chế tình cảm của mình một chút, có khi bây giờ được bế con rồi đấy chứ.”
Thẩm Viên sờ cằm, nhìn Phó Nghị Luân bằng ánh mắt giễu cợt.
“Này, cô gái nào có thể khiến cho cậu nhớ thương đến vậy, nói cho tôi biết được không?”
Trong lòng Phó Nghị Luân cảm thấy rất tò mò.
Thật ra Thẩm Viên rất có duyên với phái nữ, từ nhỏ đến lớn đều tuấn tú hơn người, từ những em gái bốn năm tuổi đến các bà lão sáu chục bảy chục, đều rất thích Thẩm Viên. Thời còn đi học nhà trẻ, rất nhiều cô bé khóc lóc đòi gả cho Thẩm Viên!
Nhưng anh lại cố tình không hiểu! Vẫn là mộy người cuồng công việc!
Chính vì vậy nên Phó Nghị Luân cảm thấy rất tò mò, rốt cuộc là cô gái nào mới có thể hấp dẫn được Thẩm Viên, để anh mặc kệ những mỹ nhân ở bên ngoài mà nhào vào trong ngực một cô bạn gái có giọng nói nũng nịu, hơn nữa còn có chút buồn nôn như vậy.
“Đó là một cô gái rất dễ thương, nhưng tuổi còn hơi nhỏ.”
Thẩm Viên mỉm cười, dùng cánh tay so sánh. “Chỉ khoảng 1m55 thôi, tôi có cảm giác mình chỉ cần dùng một tay đã nhấc được cô ấy lên. Cô ấy rất xinh đẹp và đáng yêu, trắng nõn mềm mại.”
Vừa nói, ý cười trong mắt của Thẩm Viên càng thêm vui vẻ.”
Không phải anh thích kiểu con gái như vậy, mà là do Thẩm Khả Ái vừa hay lại chính là kiểu người đó.
Nếu ngoài đời thực Thẩm Viên quen được Thẩm Khả Ái, chắc chắn anh sẽ không để cô bước vào trái tim mình một cách dễ dàng như vậy.
Nhưng đủ thứ trùng hợp lại xảy ra, anh đã gặp được cô vào thời điểm anh đang yếu ớt nhất, mà Thẩm Khả Ái sẽ không bao giờ phản bội lại anh, cho dù cô có là một nhân vật trong thế giới ảo đi chăng nữa thì anh cũng mặc kệ.
Không phải trên bảng tin vẫn hay xuất hiện những tin tức có người kết hôn với búp bê của bọn họ hay sao? Chuyện này chẳng phải rất bình thường à?
Ít nhất Thẩm Viên cho là như vậy.
“Được rồi, vừa nhìn đã biết cậu chính là người đàn ông đang rơi vào bể tình, tôi cầm đống tư liệu kia đi trước, cậu tiếp tục nói chuyện với bạn gái đi.”
Phó Nghị Luân cũng không hỏi nhiều nữa.
Cho dù là bạn tốt đi chăng nữa thì anh ấy cũng không nên thân thiết quá mức với bạn gái của người ta.
“Cậu nhớ đấy, nếu người nhà họ Thẩm có liên hệ với cậu thì cậu phải nói cho tôi nghe, lúc đó tôi sẽ đi cùng với cậu.”