Chương 57: Hiểu lầm kỳ quái

Bùi Duật Thành: "Em thiếu Lâm Yên nhân tình..."

"Đúng... Đúng..." Bùi Vũ Đường yếu ớt mở miệng.

"Đã như vậy, vậy liền giữ đi." Bùi Duật Thành nói xong, đưa điện thoại di động ném trả lại cho cậu ta.

Bùi Vũ Đường nghe vậy, quả thực không cách nào tin.

Anh... Anh của cậu ta lại vì giúp cậu ta trả nhân tình... Không tiếc hi sinh chính mình giúp cậu ta trả nợ!

Bùi Vũ Đường kích động không thôi, gào một tiếng liền nhào tới: "Đại ca! Anh quả nhiên vẫn là yêu em!!!"

Bùi Duật Thành: "..."

Nó là có cái hiểu lầm kỳ quái gì rồi?

...

Bùi Vũ Đường nói xong, hoan thiên hỉ địa (vui sướиɠ khôn cùng) rời đi.

Bùi Duật Thành trở lại phòng khách, mở tủ lạnh lấy ra một bình chai nước khoáng, đúng lúc này, một hồi cảm giác choáng váng quen thuộc đột nhiên kéo tới.

Chai nước vừa mở trong tay rơi xuống đất, nước đổ tràn đầy mặt đất...

Ý thức như là bị vực sâu khổng lồ cắn nuốt, từng chút một chìm vào trong bóng tối...

Bùi Duật Thành ráng chống đỡ lấy một tia thanh minh (tỉnh táo) cuối cùng, lảo đảo đi tới bên cạnh ghế sa lon đối diện, cơ hồ là vừa mới ngồi vào, thân thể của hắn liền ngã xuống, triệt để lâm vào mê man...

...

Đình hoa Giang Phong.

Uông Cảnh Dương mua sắm một buổi chiều, cuối cùng xách theo bao lớn bao nhỏ trở về.

"Lâm Yên, thứ bà muốn đã mua về rồi, chính bà xem một chút đi..."

"Quá tốt rồi!" Lâm Yên buông sách chuyên nghiệp xuống, trở mình một cái nhảy tới trước bàn.

Mở túi ra kiểm tra, đồ vật Uông Cảnh Dương mua vẫn rất đủ, danh sách cô nói đều có.

Lâm Yên như là ôm lấy bảo bối, tỉ mỉ kiểm tra từng cái.

Cũng không biết loại nào có ích a?

Được rồi, mặc kệ, không bằng đều dùng tất cả đi!

Lâm Yên nhanh chóng bắt đầu bố trí, kiếm gỗ đào, kính bát quái tất cả đều treo lên, lá bùa dán đầy toàn bộ phòng, xâu tỏi thành dây chuyền, trực tiếp đeo ở trên cổ của mình...

Uông Cảnh Dương ở bên cạnh nhìn mà không hiểu ra sao, "Nhân vật bà diễn lần này... Là một thần côn (*)?"

*Thần côn: đạo sĩ, sư thầy, thầy bói, v.v...

Lâm Yên không có trả lời, lấy ra một lá bùa màu vàng, đưa cho Uông Cảnh Dương, "Cẩu Tử, tới, giúp tôi dán một chút, dán vào trên trán của tôi, nhắm ngay chính diện ở giữa!"

Uông Cảnh Dương: "Bà nghiêm túc sao?"

Lâm Yên: "Hết sức nghiêm túc! Nhanh lên!"

Uông Cảnh Dương thở dài, bất đắc dĩ đi qua, tiếp nhận giấy vàng đầy hình ảnh thô ráp kia: "Tôi thật sự là phục bà..."

"Tới tới tới..." Lâm Yên nhắm mắt lại, sau đó chỉ trán của mình thúc giục.

Uông Cảnh Dương: "..."

Ha ha, nữ hài tử khác đều là nhắm mắt lại chờ hắn hôn, cô ngược lại tốt, lại bảo hắn làm loại chuyện này!

Uông Cảnh Dương nhận lệnh đem keo dán ở mặt sau của giấy vàng xé ra, tìm tìm góc độ, lập tức, nhắm ngay trán Lâm Yên, đập tới ——

Nhưng mà, ngay khi giấy vàng trong tay Uông Cảnh Dương chạm vào Lâm Yên, tay nhỏ trắng nõn mềm mại của nữ hài đột nhiên giơ lên, chuẩn xác giữ lại cổ tay của hắn.

"A —— "

Trên cổ tay truyền đến một hồi đau đớn, Uông Cảnh Dương lập tức kêu rên lên tiếng, "Mẹ nó! Đau đau đau! Buông tay! Buông tay! Lâm Yên! Bà làm gì!!!"

Chỉ thấy, nữ hài từ từ mở mắt, lộ ra một đôi con ngươi như là đang nhuộm dần hàn băng.

Ánh mắt nữ hài rơi vào trên mặt Uông Cảnh Dương, con ngươi hơi co lại, sau đó, thì là từ tay của Uông Cảnh Dương nhìn thấy một tờ giấy vàng...

Tờ giấy vàng thô ráp, phía trên dùng bút màu đỏ viết mấy chữ như con giun xem không hiểu...

Tiếp sau đó, ánh mắt lành lạnh bất động thanh sắc nhìn chung quanh một vòng, lập tức, liền thấy ở đầu giường treo kiếm gỗ đào, trên khung cửa treo kính bát quái, lá bùa dán cả phòng, cùng với... Trên cổ mình một khóm lớn trĩu nặng toàn là... Tỏi...

Khoé miệng nữ hài nhẹ nhàng giật một cái, nhỏ bé không thể nhận ra, sau đó, hít sâu một hơi, đưa tay nhéo nhéo mi tâm của mình.

Thật sự là đã... Đánh giá cao sự thông minh của cô...