Chương 54: Chúc bà may mắn đi

"Vai diễn này em là làm sao mà lấy được vào tay? Chị nghe Quách Nhất Minh nói vì kỹ xảo của em xuất thần nhập hóa? Nếu như em là bằng bản lãnh cầm được vai này, em có lẽ còn cứu được." Triệu Hồng Lăng nói.

Lâm Yên trầm mặc một cái chớp mắt: "Lăng tỷ, chị cảm thấy có khả năng sao?"

Triệu Hồng Lăng: "Không có khả năng, chị chẳng qua là hỏi chơi thôi."

Lâm Yên: "..."

Không có lòng tin với kỹ năng diễn xuất của cô như vậy sao?

Lâm Yên xạm mặt lại, bất đắc dĩ thẳng thắn, "Được a... Nói thực cho chị nghe, em có thể lấy được vai này, hoàn toàn là đánh bậy đánh bạ..."

Triệu Hồng Lăng: "Cho nên, phương pháp chị nói ở trên là phương pháp duy nhất cho em bảo toàn tính mệnh, nhớ kỹ chưa."

"Hiểu rồi, em sẽ chú ý." Lâm Yên nghe được căn dặn từ đầu bên kia điện thoại, trong lòng không khỏi hiện lên một tia ấm áp, nhịn không được mở miệng nói, " Lăng tỷ, cảm ơn, thật vô cùng cảm tạ chị... Em không nghĩ tới, chị sẽ còn gọi cú điện thoại này cho em..."

Triệu Hồng Lăng: "Chớ suy nghĩ quá nhiều, chị vào nghề đến nay dẫn qua nhiều diễn viên như vậy, em là vết bẩn duy nhất của chị, chị bất quá là muốn tẩy trắng cho mình một chút."

Lâm Yên lập tức nghẹn lại: "A..."

Thật là có lỗi với chị a...

...

Sau khi cúp điện thoại của Triệu Hồng Lăng, Lâm Yên sống mà như chết nằm ở trên ghế sa lon.

Uông Cảnh Dương mới vừa ở bên cạnh nghe được toàn bộ hành trình, đồng tình vỗ vỗ bờ vai của cô, "Có thể trộn lẫn đến bị fan nữ của toàn ngành giải trí truy sát, bà kỳ thật cũng xem như là người thứ nhất từ xưa đến nay! Tôi cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể... Chúc bà may mắn đi!"

Lâm Yên không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên trở mình một cái đứng lên, nhìn chằm chằm Uông Cảnh Dương: "Đừng chỉ chúc tôi may mắn! Tôi có việc bận cần ông giúp!"

"Giúp cái gì?"

"Tôi hiện tại khẳng định là không ra ngoài được, làm phiền ông đi giúp tôi mua ít đồ!"

"Bà nếu là cần đồ dùng hàng ngày gì, tôi đương nhiên giúp bà đi mua! Sao phải nhìn chằm chằm đến mức người ta đều run rẩy?" Uông Cảnh Dương xoa cánh tay của hắn.

Lâm Yên lắc đầu, "Không phải không phải, không phải đồ dùng hàng ngày, tôi muốn một chút... Bùa chú... Kiếm gỗ đào... Đồng tiền... Kính bát quái... A đúng, còn có tỏi, tỏi cũng có thể mua một chút..."

Sắc mặt Uông Cảnh Dương khó mà hình dung nhìn cô, lập tức vươn tay, sờ lên trán của cô: "Bà đây là bị làm sao a? Thật sự bị kí©h thí©ɧ ngáo rồi?"

Lâm Yên đẩy tay hắn ta, "Ai, ông đừng để ý đến, chính là cần phải mau chóng giúp tôi chuẩn bị kỹ càng những vật này, tôi cần đến!"

Uông Cảnh Dương: "..."

Lâm Yên cắn móng tay, âm thầm suy tư, hiện tại địch nhân lớn nhất của cô kỳ thật cũng không phải fan nữ của toàn ngành giải trí, mà là... gia hỏa thỉnh thoảng xuất hiện khống chế thân thể cô...

Cô phải nghĩ biện pháp đem tên kia giải quyết, nếu không ngộ nhỡ lúc cô không biết, tên kia không cẩn thận đi tiếp xúc với một trong số mấy vị diễn viên nam kia... Thì liền xong đời!

Nhất là Bùi Nam Nhứ, ngộ nhỡ tên kia nổi lên tâm tư gì với Bùi Nam Nhứ thì làm sao bây giờ?

Cô nghĩ qua, hiện tại chỉ có hai loại khả năng, hoặc là cô có hai nhân cách, thế nhưng khi đi khám bác sĩ, bác sĩ nói cô rất bình thường.

Nếu như trừ bỏ khả năng này, như vậy, chẳng phải là chỉ còn lại một khả năng sao...?