Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp

Chương 25: Bất đắc dĩ

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Thế nào, thấy được chưa, đây mới là kỹ thuật diễn, đây mới là phái thực lực!" Vương Xảo Tuệ nhìn về phía Khương Nhất Minh cùng Phùng An Hoa nói.

Thấy Khương Nhất Minh một chút liền muốn nổi giận, Phùng An Hoa vội vàng lặng lẽ đè tay Khương Nhất Minh xuống, nói khẽ: "Bình tĩnh... Nghĩ lại Bùi tổng!"

Cuối cùng, Khương Nhất Minh chỉ có thể cắn răng đem cơn giận dữ miễn cưỡng nén trở về.

"Tần tiểu thư diễn thật giỏi!"

"Không sai, kỹ thuật diễn của Tần tiểu thư, thật khiến cho người ta hâm mộ!"

Bỗng nhiên, vài vị nữ diễn viên bị đào thải, dồn dập đứng dậy, vỗ tay cho Tần San San.

Mấy vị nữ diễn viên này không ngu ngốc, đồ đần đều có thể nhìn ra, thái độ của Khương Nhất Minh và Phùng An Hoa đối với Tần San San, sau lưng cô bé này tuyệt đối có hậu trường cực kỳ cường đại.

Ngược lại bọn họ đã bị đào thải, không bằng thừa dịp bây giờ nói vài câu lời hay, nói không chừng còn có thể kết giao với cô gái này.

Thấy một số nữ diễn viên đã có chút danh tiếng đối với mình khen tặng như vậy, khoé miệng Tần San San khẽ nhếch.

"Tốt, bản lĩnh của Tần tiểu thư rất mạnh, hết sức phù hợp nhân vật lần này, cho nên chúng ta quyết định, giữ cơ hội cho Tần San San tiểu thư." Phùng An Hoa cười nói.

"Chúc mừng Tần tiểu thư!"

"Tần tiểu thư có thể trao đổi phương thức liên lạc không?"

Mấy nữ diễn viên liền vội vàng tiến lên bắt chuyện.

Còn không đợi Tần San San mở miệng, Khương Nhất Minh trên đài mặt đen lại nói: "Còn có nữ diễn viên cuối cùng chưa thử vai, số 33, ra sân."

Nghe tiếng, đám người Tần San San cùng Vương Xảo Tuệ nhất thời sững sờ.

Bởi vì Lâm Yên ở ngoài cùng bên phải, cho nên bọn họ một mực cũng không thấy.

"Cái kia, Khương đạo diễn... Tôi kỳ thật..." Lâm Yên đứng dậy, vẻ mặt muốn bao nhiêu xấu hổ có bấy nhiêu xấu hổ.

Có thể cho cô một vai diễn viên quần chúng sao?

Cô muốn đóng diễn viên quần chúng a! Nữ tổng giám đốc bá đạo này diễn thế nào... Nhìn cô giống nữ tổng giám đốc bá đạo sao?

Nếu không, diễn vai nữ lưu manh có được hay không?

"Cô ta tại sao lại ở chỗ này?" Nhìn thấy Lâm Yên, trên mặt Tần San San hiện ra chán ghét không chút che giấu.

Loại phế vật này, là ai cho cô ta dũng khí tới thử vai loại nhân vật này.

"Lâm Yên, cô làm cái gì, loại địa phương này cũng là nơi cô có thể tới thử vai sao, còn không nhanh đi ra ngoài cho tôi!" Mợ Vương Xảo Tuệ nhìn chằm chằm Lâm Yên, lạnh giọng quát, hoàn toàn một bộ dáng đem nơi này xem như nhà của mình, vênh mặt hất hàm sai khiến.

Theo tiếng nói Vương Xảo Tuệ vừa ra, lông mày Lâm Yên lập tức nhíu lên, nhìn thẳng Vương Xảo Tuệ: "Tôi ở đâu, tôi muốn làm gì, là tự do của tôi, có quan hệ gì tới mợ, mợ có tư cách ra lệnh cho tôi?"

Nể tình mặt mũi của cậu đã qua đời, cô đã đủ nhường nhịn, nhưng hai mẹ con này lại khinh người quá đáng.

"Lâm Yên, cô là ai, cô là dùng loại thái độ này nói chuyện với tôi?" Vương Xảo Tuệ lập tức nổi giận, ban đầu vốn là con gái đã lấy được nhân vật này, nhưng Lâm Yên từ nơi nào xuất hiện, lãng phí thời gian bọn họ!

"Nếu không thì thái độ gì." Lâm Yên lạnh lùng nói, một tia lưu niệm tình thân cuối cùng trong lòng cũng tiêu tán.

"Tốt, trước ngày mai, nếu như cô lại không nộp tiền thuê nhà, liền cút ra khỏi nhà của tôi cho tôi!" Vương Xảo Tuệ cười lạnh một tiếng.

Ngược lại loại phế vật Lâm Yên này, đóng vai diễn viên quần chúng cũng vất vả, có thể diễn tốt cái gì nữ tổng giám đốc bá đạo.

Con gái bà ta thế nhưng là sinh viên đại học học viện truyền hình điện thành phố đế đô, Lâm Yên loại người này, cho dù xách giày cho con gái bà ta cũng không có tư cách, thế nào cùng San San tranh.

"Mẹ, sớm nên mang đồ vật cô ta ném ra ngoài, mẹ thiếu chút tiền thuê nhà này à." Tần San San đạm mạc lên tiếng.

"Các vị, người này cũng không phải sinh viên chính quy, ngay cả đại học đều cũng không học, đóng vai diễn viên quần chúng cũng diễn không tốt, không nên lãng phí thời gian, tôi thấy vẫn là trực tiếp để cho cô ta đi thôi." Bỗng nhiên, Vương Xảo Tuệ hướng phía Phùng An Hoa nói.

"Cái này..."

Trong lúc nhất thời, Phùng An Hoa gặp khó, bất kể như thế nào, quá trình vẫn là phải thực hiện a, nào có thử vai đều không thử trực tiếp đuổi người ta đi, thật không có đạo lý.

"A, thật sự là không cần mặt mũi, diễn viên quần chúng cũng diễn không tốt, còn chạy tới thử vai?" Một vị nữ diễn viên ăn mặc lễ phục màu đỏ nào đó lạnh giọng cười nói.

Đang rầu không biết cùng Tần San San kết giao thế nào đây, có người đưa tới cửa.

"Liền đúng vậy a, người này tại sao như vậy, ở trong nhà Tần tiểu thư, còn muốn cùng Tần tiểu thư tranh vai diễn, huống hồ, cô ta có thực lực kia sao?"

"Hừ, các cô nhìn ăn mặc của cô ta kìa, là tới thử vai nữ tổng giám đốc bá đạo sao, tôi thấy giống người đến nộp đơn xin làm người phục vụ."

"Lăn tăn cái gì, coi nơi này là nơi nào!" Bỗng nhiên, Khương Nhất Minh đứng dậy, tức giận quát..

Không cho người bên ngoài cơ hội mở miệng, Khương Nhất Minh nhìn về phía Lâm Yên: "Số 33, bắt đầu thử vai!"
« Chương TrướcChương Tiếp »