Rõ ràng cũng không phải là cô làm, lại hoàn toàn không cách nào phản bác.
Lâm Yên có miệng khó trả lời, uất ức muốn chết, cả người tựa như một cây nấm bị cuồng phong bão táp tàn phá qua một lần.
Bùi Duật Thành nhìn bộ dáng nữ hài rõ ràng có một bụng lời muốn nói, nhưng lại một chữ cũng không nói được, tâm tình không hiểu sao lại thấy vui vẻ: "Đang nghĩ lý do hợp lý hơn rồi?"
Lâm Yên ủy khuất trông mong mấp máy môi.
Chuyện hoang đường như thế, còn có lý do nào hợp lý đây? Kịch bản phim truyền hình cũng không dám viết như thế!
Ngoại trừ nhân cách phân liệt, cô thực sự nghĩ không ra nguyên nhân khác.
Lâm Yên một bộ tư thái chờ chết, chịu trận thì thào: "Không có... Không có..."
Nồi lớn từ trên trời cao rơi xuống, cô phải cõng thôi...
Bùi Duật Thành dụi đầu mẩu thuốc lá trong tay: "Tới đây."
Lâm Yên nghe vậy, ngẩng đầu, trừng to mắt, một mặt cảnh giác.
Thấy nữ hài bất động, đáy mắt Bùi Duật Thành lập tức lạnh một chút, uy áp từng chút một trút xuống.
Lâm Yên lập tức cảm giác được một cỗ lãnh ý theo xương sống bò lên, nuốt nước bọt, nhận mệnh chậm rãi đi về phía Bùi Duật Thành.
Chầm chậm nửa ngày, cuối cùng đi tới nơi cách Bùi Duật Thành ba bước.
Nam nhân tựa hồ là ghét bỏ động tác của cô quá chậm, cánh tay dài duỗi ra, trong chốc lát, cô đã bị kéo đến một bên chân của nam nhân.
Một cỗ khí tức hỗn hợp mùi thuốc lá nhàn nhạt, trong nháy mắt bao bọc cô lại.
Lâm Yên đơn giản thở mạnh cũng không dám, chỉ còn lại một đôi mắt hoảng hốt mà nhìn chằm chằm vào nam nhân ở trước mắt.
Giờ phút này, bộ dáng nữ hài bối rối hoảng sợ, thoạt nhìn vừa nghe lời vừa đáng thương, đơn giản tựa như một con thỏ vào nhầm ổ sói.
Dưới khoảng cách gần, có thể thấy rõ ràng, dù cho lúc này tinh thần cùng trạng thái thân thể của cô đều rất kém cỏi, nhưng làn da vẫn như cũ tốt không tưởng nổi, mềm mại đến cơ hồ hoàn toàn không nhìn thấy lỗ chân lông.
Đại khái là bởi vì làn da quá mức mềm mại, nửa khuôn mặt mới vừa bị chính cô tát một bàn tay đã sưng đỏ lên.
Bùi Duật Thành duỗi ngón tay thon dài, nhẹ nhàng chạm vào chỗ sưng đỏ trên mặt nữ hài.
Lâm Yên lập tức đau đến theo bản năng rụt cổ một cái.
Bùi Duật Thành vươn tay, vượt qua Lâm Yên, kéo ngăn kéo sau lưng cô, sau đó lấy ra một đồ vật gì đó.
Động tác này, đơn giản tựa như là đem cô ôm vào trong ngực vậy.
Lâm Yên từ đầu tới cuối đều ngừng thở, không dám nhúc nhích.
Chẳng lẽ còn có thể phản kháng đánh người sao? Người làm sai là cô!
Ngay khi Lâm Yên cảm thấy Bùi Duật Thành có phải muốn lấy cây gậy lớn ra đánh cô hay không...
Ngón tay nam nhân mang theo một vệt mát lạnh, nhè nhẹ bôi ở chỗ sưng đỏ bên trên gò má cô...
Chỗ đau đớn trên mặt cô lập tức hơi lạnh, hết sức dễ chịu, tựa hồ còn có thể ngửi thấy
mùi thuốc.
Lâm Yên hơi kinh ngạc.
Bùi Duật Thành đây là... Đang bôi thuốc cho cô?
Khi còn đang nghĩ như vậy, nam nhân đã thay cô bôi xong thuốc mỡ.
Sau đó, cánh tay Bùi Duật Thành tùy ý khoác lên hai bên thân thể của cô, dùng cặp con ngươi lành lạnh thâm thúy nhìn cô, hững hờ mở miệng nói, "Mời Lâm tiểu thư bảo vệ tốt thân thể của chính mình, tôi không hy vọng lần sau lại nhìn thấy cô bị thương."
Không nghĩ tới Bùi Duật Thành lại quan tâm chính mình, Lâm Yên lập tức có chút kinh ngạc nháy nháy mắt, theo bản năng gật đầu, "Ưʍ..."
Bùi Duật Thành đem thuốc mỡ để sang một bên, thuận miệng nói, "Dù sao, thân thể của cô tôi cũng có quyền sử dụng."
Lâm Yên: "...!!!"
Cái gì gọi là thân thể của cô hắn cũng có quyền sử dụng???
Sẽ không phải là cái ý tứ mà cô lý giải chứ!
Bọn họ không phải là không cẩn thận ở cùng một chỗ một lần sao? Chẳng lẽ về sau còn muốn tiếp tục duy trì loại quan hệ này???