- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt [Bác Chiến]
- Chương 7
Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt [Bác Chiến]
Chương 7
"Trường phái hội họa ấn tượng[1] không phải là theo đuổi từng chi tiết tỉ mỉ, mà là "Ý cao hơn hình"[2]. Theo tôi thấy, mọi người thường theo đuổi vẻ đẹp trong tâm hồn, nhưng vẻ đẹp chân chính không thể bị nắm giữ trong tay, là hư vô mờ ảo."
[1] Trường phái hội họa ấn tượng (tiếng Pháp: Impressionnisme; tiếng Anh: Impressionism) là một trào lưu nghệ thuật bắt đầu tại Paris (Pháp) vào cuối thế kỉ 19. Ý tưởng đáng chú ý trong trường phái này là: bức tranh được vẽ rất nhanh với mục đích là ghi lại một cách chính xác tổng quan của khung cảnh. Tiếp theo sau là thể hiện một cái nhìn mới, nhanh và không định kiến.
[2] Ý nghĩa cao hơn hình thức.
"Cho nên giữ cho tâm tính bình thản, có thể nắm bắt được một chút ý cảnh, so với việc giằng co cùng các chi tiết nút chết vẫn tốt hơn rất nhiều."
Tiêu Chiến đang quay người về phía cửa sổ. Ánh mặt trời ấm áp vàng nhạt của buổi chiều chiếu vào bên trong, xuyên thấu qua tấm áo sơ mi trắng mỏng dính của anh, làn da trắng mịn như sứ đang tắm trong ánh sáng mặt trời, tựa như lưu ly trong suốt.
Có một cặp mắt màu hổ phách phản chiếu cảnh tượng nhu hoà này, loé lên một tia sáng không rõ ràng. Trong suốt mà ướŧ áŧ, ẩn ý gợϊ ȶìиᏂ.
Vương Nhất Bác liếʍ môi một cái, trở về nơi này đôi mắt đa tình lại càng rõ thêm sắc thái tuyệt vọng, ví như sắc đỏ thẫm, cho đến cùng là một người câu dẫn phong tình đến mức độ nào.
"Thầy Tiêu, tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo thầy."
Tiêu Chiến ngẩn người, nhìn về phía phát ra tiếng nói. Tại hành lang của tầng hai, Vương Nhất Bác vẫn đang mặc quần áo phụ nữ, tay chống cằm tựa trên lan can nhìn chằm chằm vào anh.
"Có ranh giới đạo đức nào dành cho cái đẹp không? Con người có thể phủ nhận vẻ đẹp tà ác, vẻ đẹp trái với luân lý đạo đức hay không?" Hắn không chỉ hỏi một câu rất xảo trá, ánh mắt cũng lộ ra ham muốn chiếm hữu trần trụi.
Tiêu Chiến hốt hoảng thu hồi ánh mắt, quan sát biểu hiện của phu nhân. Phu nhân cũng rất kinh ngạc quay đầu nhìn đứa con trai của mình, bút trong tay vô ý mà quệt một nét lên bảng vẽ...
"Khụ khụ!" Tiêu Chiến cúi đầu ho khan hai tiếng, khẽ đảo mắt. Anh thừa biết vấn đề này không đơn giản chỉ trả lời có thể hay không thể, hơn nữa, trọng điểm vấn đề không phải ở bản thân anh, mà trọng điểm chính là ở người đưa ra câu hỏi!
Hắn lại cười đến quá mờ ám!
Lúc này nếu như mình không thể đáp lại được, lập tức sẽ lộ ra sơ hở trước mặt phu nhân.
Nghĩ tới đây, Tiêu Chiến cố ý nhìn sang phía phu nhân, phát hiện đối phương biểu lộ cảm xúc kinh ngạc cùng nghi hoặc.
Phu nhân có vẻ không nghi ngờ gì trong lòng, chỉ trách mắng Vương Nhất Bác: "Con đừng có mà gây rối."
"Con đâu có quấy rối, con đây là khiêm tốn thỉnh giáo mà. Được rồi, nhìn mẹ không chào đón con như thế, con sẽ không quấy rầy con đường truy cầu nghệ thuật của mẹ nữa đâu." Vương Nhất Bác cà lơ phất phơ hất tóc, đột nhiên hai cánh tay ở trước ngực chuyển thành tư thế cố lên, ngữ khí cũng thay đổi thành kiểu ỏn à ỏn ẻn: "Cố lên nha mẹ yêu~"
Phu nhân ngượng ngùng quay đầu đi, vẫn không đề cập gì đến con trai mình với Tiêu Chiến dù chỉ là một từ.
Tiêu Chiến nghĩ, bộ dạng này của phu nhân không phải không muốn quản, mà là giống kiểu không thể làm được gì đành mặc hắn làm càng.
Tiêu Chiến bước vào phòng vệ sinh, đi tiểu xong thì quay sang rửa tay, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa bị đóng lại cùng với tiếng lách cách vang lên.
Sau đó liền bị một bàn tay to lớn bịt miệng lại.
Anh bị dọa đến giật mình, nhìn vào trong gương liền nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Vương Nhất Bác ở phía sau.
"Thầy Tiêu vừa rồi rất biết giả vờ ngoan ngoãn nha." Gương mặt Vương Nhất Bác lạnh lùng, đem anh ghì sát trên bồn rửa tay.
Tiêu Chiến mất thăng bằng nên ngã nhào về phía trước một cái, nửa người phía trên ngã vào trong bồn rửa tay. Vòi nước cảm ứng tự động lập tức chảy ra từng dòng nước, bắn cả lên mặt anh. Vương Nhất Bác nắm lấy tóc của anh, ép buộc anh phải ngẩng mặt lên.
Mái tóc bị nước bắn vào ước đẫm, Tiêu Chiến hé mở đôi môi ướŧ áŧ, khó chịu hít vào từng đợt khí, đôi mắt phủ một tầng sương mù khiến hàng mi hơi lay động trông vô cùng đáng yêu. Anh nhìn thấy dáng vẻ hỉ nộ vô thường trong gương của Vương Nhất Bác, hối hận vì mình đã xuất hiện ở chỗ này hôm nay.
"Không được... Sẽ bị phát hiện..."
Tiêu Chiến luôn tôn trọng phu nhân, không muốn để lại cho bà bất kỳ ấn tượng xấu nào.
"Phát hiện cái gì?" Vương Nhất Bác thì thầm bên tai anh, vừa nói bàn tay vừa lần mò đến hông Tiêu Chiến: "Phát hiện anh rất dâʍ đãиɠ sao?"
"Ưʍ... Buông ra!" Tiêu Chiến kịch liệt giãy giụa, hai mắt đỏ ngầu: "Cậu muốn làm gì!"
"Suỵt... Anh tốt nhất là nhỏ tiếng một chút. Nếu không muốn bị người khác phát hiện thì mau ngoan ngoãn ngậm miệng lại."
Vương Nhất Bác vừa xoa nắn chỗ đó vừa thưởng thức dáng vẻ biến hoá khôn lường của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cắn môi dưới, khẽ nhíu mày không khác gì Tây Thi, sắc mặt lúc thì trắng lúc thì hồng, hô hấp rối loạn. Anh dùng hai tay chống trên bồn rửa tay, cố gắng để thân thể không ngã xuống.
"Không đứng yên nổi? Đừng có khép chân lại, mau dạng ra." Vương Nhất Bác cường thế dùng đầu gối tách hai chân đang run rẩy của anh ra, đôi môi như gần như hôn loạn khắp cổ anh rồi từ từ trượt xuống, hơi thở nóng bỏng vờn qua những nơi nhạy cảm của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến khổ sở nhắm mắt lại, đem đầu ngoặt sang một bên.
Vương Nhất Bác mở khóa quần của anh, đem bàn tay luồn vào trong.
"Không cho phép nhắm mắt, nhìn cho thật kỹ!" Vương Nhất Bác một tay nắm chặt cằm anh, mạnh mẽ nâng cao lên. Tiêu Chiến mở mắt, trông thấy bản thân ở trong gương hai gò má cùng vạt áo đã ướt đẫm, rất giống với dáng vẻ nằm phủ phục của một con cún, sắc mặt ửng hồng, bờ môi bị cắn chặt như sắp bật máu.
Mà Vương Nhất Bác ở sau lưng lại mặc đồ nữ, mười phần không hài hòa áp chế trên người mình. Tiêu Chiến có thể cảm nhận được cự vật ở dưới váy của hắn đã hưng phấn ngẩng đầu.
"Thầy Tiêu, anh ướt rồi..." Vương Nhất Bác cầm lấy phân thân của Tiêu Chiến, dùng ngón tay cái vuốt ve một chút, nói ra những lời làm anh vô cùng xấu hổ.
Tiêu Chiến tuyệt vọng nghĩ, nốt lần này thôi, về sau sẽ không bao giờ đến nữa. Không thể vì kiếm tiền mà bán đứng đi chính mình. Tâm trạng của anh hiện tại so với việc làm một con vịt chẳng có gì khác biệt.
"Cậu... Cậu muốn làm gì thì nhanh một chút đi."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt [Bác Chiến]
- Chương 7