Hai người về đến nhà, Tiêu Chiến bực bội bỏ lên phòng, ngồi xuống đầu giường, suy nghĩ, em ấy sao có thể để cho người ta tùy tiện đυ.ng chạm? Chẳng lẽ trẻ con ở nước ngoài lớn lên đều cởi mở như vậy sao? Nhưng Anh Quốc cũng đâu có cởi mở đến mức đó... À có phải là những người nhà giàu thì thường sẽ cởi mở đến mức đó đúng không?
Càng nghĩ anh càng thấy tức.
Vương Nhất Bác đi vào phòng vệ sinh tháo tóc giả rồi tẩy trang, trở về phòng thấy anh đang ủ rũ, không hề vui vẻ gì, nhịn không được còn muốn đùa anh thêm nữa.
"Anh Chiến anh giúp em nhìn xem ở trên lưng em có vết gì hay không, sao mới bị bóp một chút mà đã đau như thế..." Hắn đặt mông xuống ngồi cạnh anh, để ý nét mặt của anh.
Tiêu Chiến bực bội liếc hắn một cái rồi đẩy hắn ra: "Đừng động vào anh!"
"Sao thế?" Vương Nhất Bác mỉm cười lấy lòng dán sát vào người anh, ngồi xổm xuống, chen cả người mình vào giữa hai chân anh, ôm eo Tiêu Chiến, vô tội hỏi: "Sao vẫn còn tức giận thế?"
Tiêu Chiến liếc mắt, không muốn nhìn hắn. Nhưng lại mơ hồ cảm thấy tổn thương, thế là anh liền nạt hắn: "Em đáng ghét lắm í nhớ." Dứt lời quay đầu sang một bên mặc kệ hắn.
Vương Nhất Bác nín cười khiến cho khoé môi không thể khống chế nổi mà run rẩy thêm lần nữa.
Tiêu Chiến thấy đến cả nửa ngày hắn cũng chẳng có phản ứng gì, đảo mắt liếc trộm hắn một cái.
Động tác nhỏ này thực sự rất đáng yêu, Vương Nhất Bác không thể kìm chế nổi bản thân nữa, bỗng nhiên nhào tới.
Tình thế đột ngột xoay chuyển, Tiêu Chiến bị hắn ấn ngã xuống giường, hắn giữ lấy cằm anh rồi hôn xuống. Anh vừa hoảng hốt vừa xấu hổ ra sức đẩy Vương Nhất Bác đang đè chặt trên người mình, ra vẻ tức giận: "Vương Nhất Bác! Em làm gì vậy! Đứng đắn một chút đi!"
Vương Nhất Bác ôm lấy mặt anh rồi lưu luyến hôn xuống hai bên má mềm mềm của anh, vừa hôn vừa cười nói: "Anh Chiến của em ơi, sao anh lại ngốc dữ dạ, em xạo thế mà anh cũng tin? Thằng em họ đần độn đó của anh mà dám động vào người em thì em đấm cho không trượt phát nào."
Hai con mắt của Tiêu Chiến trợn tròn. Chẳng kịp phản ứng, khó chịu chẹp miệng, một lát sau, liếc mắt nhìn hắn một chút: "Thật hông?"
"Thật mà!" Vương Nhất Bác vui vẻ hớn hở cắи ʍút̼ vành tai của anh.
Tiêu Chiến đánh vào ngực hắn một phát: "Vậy mà em còn lừa anh! Em có độc hả!"
Vương Nhất Bác bị đánh trúng cả người có hơi chấn động, nhưng vẫn ôm lấy anh: "Em thích thấy dáng vẻ ghen tuông của anh mà."
Tiêu Chiến nhìn nụ cười xán lạn trên mặt hắn, bỗng nhớ lại bộ dạng thất thố ban nãy của mình, thoáng chốc cảm thấy rất mất mặt. Ngại không chịu được đành quay đầu sang chỗ khác trốn tránh. Vương Nhất Bác lại kéo anh quay lại, giữ chặt lấy anh, quấn quít hôn anh còn nghịch dai mà gặm cắn môi anh.
Tiêu Chiến cố gắng nhắm mắt lại, hai tai đỏ ửng. Cảm thấy mình giống như một con gà trống bị vặt lông, trần như nhộng nên bị nhìn thấu không sót một chút gì, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
"Anh Chiến... Sao vậy..." Vương Nhất Bác tạm dừng nụ hôn lại, tách ra một chút rồi hỏi: "Sao lại không nói gì?"
Đột nhiên
Tiêu Chiến cố sức đẩy hắn ra, xoay người nằm sấp xuống không cho hắn nhìn thấy vẻ mặt của mình.
"Em... Em... Em quá đáng lắm luôn á, còn lừa người..." Giọng nói mềm mại ngọt dịu thoát ra khỏi kẽ tay rồi truyền ra ngoài, Tiêu Chiến nói năng lộn xộn mà lên án hắn.
Vương Nhất Bác vẫn đang ôm anh, hô hấp trở nên nặng nề. Rồi một tay luồn xuống dưới nách ôm chặt lấy thân thể anh, l*иg ngực săn chắc dán vào phần lưng mảnh khảnh của anh, hắn đẩy hông về phía trước, hạ thể dính sát vào bờ mông mềm mại của anh, chèn ép đến nỗi bờ mông căng tròn của người dưới thân cũng biến dạng.
Cảm nhận được sự va chạm thân thể, eo của Tiêu Chiến cứng đờ, trái tim hoảng loạn đập thình thịch. Thân thể cũng rất tự nhiên mà sinh ra phản ứng, trở nên mẫn cảm và nôn nóng, khao khát được tiếp xúc thân mật với hắn. Hô hấp của Vương Nhất Bác quanh quẩn bên tai, tiếng thở dốc xen lẫn hương vị tìиɧ ɖu͙© truyền thẳng vào trong lỗ tai, chọc cho anh càng thêm khẩn trương.
"Anh Chiến..." Giọng nói khàn khàn, nhưng lại ám chỉ rất rõ ràng.
"Chờ một chút!" Vừa xoay người, bờ môi của Vương Nhất Bác đã lại gần, tạo nên một nụ hôn thật sâu, ép anh phải há miệng ra. Xúc cảm mềm mịn dinh dính, vừa tê dại lại còn sảng khoái, Tiêu Chiến thoải mái chủ động vươn đầu lưỡi ra, dây dưa cùng hắn. Nước bọt trong suốt theo hai bên khoé môi chảy xuống cằm. Vương Nhất Bác giữ lấy cằm của anh rồi liếʍ sạch, nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ vô cùng mê người ở ngay dưới môi của anh.
Khó khăn lắm
Tiêu Chiến mới được thả ra để hít thở, vừa mới mở miệng, cuống họng đã phát ra âm thanh vô cùng run rẩy: "Khoan đã... Mau đóng cửa!"
.
Chưa được mấy ngày, bác gái đã tìm tới tận cửa.
Mẹ
Tiêu mở cửa, nhìn thấy bà ta, liền ngẩn cả người. Bác gái không khách khí nữa, chưa thèm chào hỏi đã xông vào.
Ba Tiêu còn đang gặm đùi gà, lại nhìn thấy chị gái của mình mang theo dáng vẻ tức giận thở hồn hển mà chạy đến đây. Ông kinh ngạc làm rơi cả đùi gà xuống bát.
Vương Nhất Bác gắp lên rồi nhét lại vào miệng ông. Bưng bát khẽ khàng chuồn lẹ xuống bếp.
Tiêu Chiến khó hiểu nhìn bác gái: "Bác gái, bác làm sao vậy?"
"Mày... Mày con người yêu của mày đâu!"
"Dạ? Em ấy... Em ấy không có ở đây. Sao vậy ạ?" Tiêu Chiến hốt hoảng nhìn về phía bếp. Hôm nay Vương Nhất Bác mặc quần áo con trai nên bác gái không nhận ra được.
"Nó... Có phải nó giở trò không!" Bác gái hung hăng chỉ vào Tiêu Chiến.
"Em ấy giở trò gì cơ, bác đang nói gì thế?" Tiêu Chiến không hiểu mà hỏi lại.
Bác gái tức giận đến phát điên, nhìn loạn khắp nơi, liền ôm lấy bình hoa đặt ở trên kệ để TV ném xuống đất: "Đừng giả vờ giả vịt nữa!"
————————————————-
Jin: tâm hồn căng tròn mềm mịn của anh Chiến 🤤
Web số hưởng quá các chị ơi =))))))Còn cái câu em có độc hả, nhớ ngày trước có đọc được ở đâu đó nói rằng vì Bo hay bị bệnh với bị ốm vặt trong lúc quay phim í nên anh Chiến tránh nhắc đến chuyện bệnh tật của Bo, vì thế anh không bao giờ mang câu em có bệnh hả ra mắng Bo cả, mọi người chắc cũng biết anh Chiến cũng hơi mê tín mà :v nên anh sửa câu đấy thành em có độc hả, rồi cuối cùng Bo cũng học theo anh nói câu này luôn cái hôm quay phim trong tàng thư các Bo đã mắng anh Chiến là anh có độc hả đó :"> chỉ cần để ý một chút sẽ thấy anh lớn thương em bé lắm, làm gì cũng nghĩ cho em bé hết 🥺