Sau khi lấy lại ý thức, Tiêu Chiến không biết đã trải qua những việc gì, chỉ biết hiện tại đã bị tên kia lật lại đặt ở dưới thân.
Hắn giống như một ác ma mà thì thầm ngay cạnh tai của Tiêu Chiến: "Thầy Tiêu, rất muốn nghe anh gọi tên của tôi, Vương Nhất Bác."
Tiêu Chiến cực kỳ mệt mỏi nên không thèm để ý đến hắn, nằm sấp không nhúc nhích. Cam chịu trở thành con búp bê mặc người ta xử trí.
Chàng trai xinh đẹp với mái tóc màu vàng có chút rối bời rủ xuống che khuất một bên mặt, khiến người khác nhìn không ra biểu cảm trên mặt. Tiêu Chiến chỉ có thể thoáng nhìn thấy đôi môi bởi vì trải qua một màn hôn kịch liệt mà vết son đều lem hết ra ngoài. Hắn lại tà mị mỉm cười nói với anh bằng dáng vẻ mê hoặc: "Ngoan, gọi tên tôi, Nhất Bác."
Tiêu Chiến bỗng nhiên kêu đau một tiếng.
Bả vai của anh bị hắn hung hăng cắn một cái, hình như đã chảy máu.
"Ngoan, mau gọi." Ngữ khí của hắn không hề chập trùng lên xuống, bình ổn lại lạnh nhạt, còn mang theo cảm giác cực kỳ cường thế.
Tiêu Chiến hít sâu một hơi, vất vả lắm mới cảm thấy đau đớn giảm bớt.
Mặc dù vết thương đã được người kia dịu dàng liếʍ một cách cẩn thận, nhưng Tiêu Chiến biết nếu như anh vẫn cố tình không nghe lời, nhất định còn phải chịu trừng phạt đáng sợ hơn.
Anh khó khăn mở miệng, "Nhất... Bác..."
"Gọi lại." Là khẩu khí không để cho người ta cự tuyệt.
"Nhất Bác..." Tiêu Chiến chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
"Gọi lại, to hơn nữa." Vương Nhất Bác chen vào đằng sau anh, dùng đầu gối tách cặp đùi của anh ra, chậm rãi cọ lên khe mông của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cảm thấy mọi chuyện sắp không ổn, khẩn trương đến nỗi giọng nói không giấu được run rẩy, "Nhất Bác..." Âm lượng đột nhiên tăng cao, "A!"
Anh nhắm chặt hai mắt, khóe mắt tràn ra một ít nước mắt.
Hậu huyệt đột nhiên bị dị vật tiến vào, đau như muốn vỡ ra. Bụng cũng căng ra, cực kỳ khó chịu.
Tiêu Chiến cắn chặt hai hàm răng, chỉ có thể phát ra giọng nói đầy vẻ yếu ớt: "Đừng... Đau!"
Vương Nhất Bác thân mật hôn xuống thái dương của anh, hai tay xoa nắn nhũ hoa của Tiêu Chiến, trêu chọc phía trước để chúng cương cứng lên, hưởng thụ cảm giác người dưới thân vì mẫn cảm mà run rẩy.
Thừa dịp di chuyển được sự chú ý của anh, hắn chầm chậm tiếp tục thúc về phía trước, thành ruột ấm áp co rút chặt chẽ, Vương Nhất Bác chịu khó dỗ dành: "Không đau đâu."
Tiêu Chiến khóc đến thảm thương, cảm thấy mình ủy khuất vô cùng. Đột nhiên quay đầu hung ác trừng mắt với hắn: "Đau! Đau chết mất..."
Vương Nhất Bác ngẩn người, Tiêu Chiến thế mà lại lộ ra dáng vẻ sinh động như vậy.
Đôi môi thở dốc, hai mắt đỏ bừng, lông mi thấm đẫm nước mắt, âm điệu lại mang theo mười phần yếu ớt.
"Thầy Tiêu... Anh... Anh thật là đáng yêu!" Vương Nhất Bác nhanh chóng hôn xuống gương mặt của anh, trong mắt ánh lên vài tia hưng phấn: "Tôi không nhịn được nữa rồi..." Nói còn chưa dứt lời, đã vội vịn vào cái mông của Tiêu Chiến, không quan tâm chuyện gì cả, cứ vậy mà va chạm.
Tiêu Chiến còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý cho nên tức giận tới mức muốn đánh cho hắn một trận, nhưng rất nhanh sau đó cả người lại vô lực nằm rên hừ hừ. Thân thể bị Vương Nhất Bác đâm đến quay cuồng, căn bản không chịu nổi nữa. Tiêu Chiến nhịn không được mà khóc, còn mắng: "Đồ khốn kiếp..."
Nóng rát, đau nhức, ngứa ngáy, tất cả các loại cảm giác hỗn tạp cùng hoà quyện lại thành một.
Tiêu Chiến cảm thấy linh hồn của mình đã thoát ra khỏi thể xác.
Hậu huyệt càng ngày càng ướŧ áŧ, bị khuấy động đến mức tựa hồ biến thành một đống bùn nhão.
Anh bịt miệng mình lại, bên trong cổ họng đang thoát ra những tiếng rêи ɾỉ đáng xấu hổ.
Tiêu Chiến nắm chặt lấy ga trải giường, đầu gối nhấc lên hướng phía trước, như muốn chạy trốn. Vương Nhất Bác ngay lập tức đè chặt anh lại, dùng sức nặng của bản thân đè chặt lấy anh không hề khoan nhượng.
"Thầy Tiêu, tôi cảm thấy rất thoải mái, tại sao anh lại ướt nhiều như vậy, bên trong của anh thật chặt, kẹp lấy bên dưới của tôi thoải mái chết đi được."
"Ngậm miệng... A... Cậu... Ngậm miệng lại!" Tiêu Chiến vừa chảy nước mắt vừa dữ dằn rống lên.
"Thầy Tiêu, anh khóc cái gì, bị tôi thao có gì không tốt sao, bên dưới của tôi lớn như thế khiến anh khó chịu sao? Nhưng tại sao không thích mà anh lại chảy nhiều nước thế này, không tin thì nghe thử xem." Vương Nhất Bác tăng cường độ đẩy đưa, tiếng nước bành bạch cất lên rất rõ ràng tiến vào trong lỗ tai của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến đỏ mặt, cắn môi, bị nhục nhã nóng bức cùng với kɧoáı ©ảʍ không cách nào kháng cự đan xen, anh cảm thấy bản thân sắp điên rồi.
"Thầy Tiêu, anh đột nhiên kẹp chặt như thế, là nơi này sao? Chính là nơi này?" Vương Nhất Bác điều chỉnh góc độ, không ngừng đỉnh lộng. Rất mau tìm đến một chỗ nào đó, nơi mà khiến Tiêu Chiến nghẹn ngào rêи ɾỉ. Hắn sau khi đã biết, tập trung công kích tới vị trí kia, làm cho Tiêu Chiến khó có thể chịu đựng được mà cong eo lên, đem khuôn mặt giấu ở giữa cánh tay.
"Cậu bắn nhanh một chút có được không... Tôi không thể..." Lời nói của Tiêu Chiến không thể thoát ra khỏi cuống họng, vô lực khóc sụt sùi, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, sợ rằng bản thân một giây sau thật sự ngất đi.
"Thầy Tiêu, mau gọi tên tôi."
"Nhất Bác..."
"Mau nói Nhất Bác, cầu xin em, cho anh."
"Cầu xin cậu, Nhất Bác, nhanh cho tôi đi!" Tiêu Chiến sớm đã vứt bỏ lòng tự trọng, một lòng chỉ nghĩ làm sao để nhanh chóng kết thúc.
Vương Nhất Bác nghe thấy anh dùng giọng nói mười phần dâʍ đãиɠ mà lại nũng nịu hô hào tên của mình, cuối cùng cũng đưa vào thật sâu, hung hăng bắn vào bên trong của anh.
Trong khoảnh khắc đó, hắn thất thần, cảm thấy như được tái sinh.
Hắn ôm chặt Tiêu Chiến, bên dưới vẫn không ngừng triền miên, rất lâu sau vẫn chưa chịu đi ra bên ngoài.