Chương 31

Ngón tay của Vương Nhất Bác đang chậm rãi ra vào hậu huyệt ướŧ áŧ mềm mại của Tiêu Chiến, lúc rút ngón tay ra, đầu ngón tay trắng mịn đã được phủ một lớp nước óng ánh.

"Anh Chiến, hôm nay vào trong dễ hơn nhiều á, không có chặt như hôm trước..." Vương Nhất Bác xoa xoa dịch nhờn trên ngón tay, nói.

Tiêu Chiến còn đang chổng mông, cau mày quay đầu lại, hai má ửng hồng đáp: "Còn... Còn không phải bởi vì có gel bôi trơn hả... Em... Làm nhẹ thôi, mông anh vẫn còn đau lắm... Ưʍ..."

"Không sao đâu, chỗ này chỉ hơi sưng thôi, chưa bị rách đâu... Là vì em có lỗi với anh Chiến nên hôm nay em nhất định sẽ cẩn thận, cực kỳ cẩn thận..." Hắn ngẩng đầu, lộ ra mái tóc màu đen mềm mượt và khuôn mặt với hai cái má sữa trông vô cùng sạch sẽ. Vương Nhất Bác mấp máy đôi môi căng mộng lập ra lời thề sắt son, đôi mắt mở to tràn ngập vẻ ngây thơ.

Tiêu Chiến quan sát hắn, nghĩ thầm, sao giống như mình đang dụ dỗ trẻ vị thành niên làm việc xấu thế này.

Vương Nhất Bác lại cho vào thêm một ngón tay, chậm rãi cắm vào cửa động đang chảy đầy chất lỏng sền sệt. Không biết có phải là do bôi quá nhiều gel bôi trơn hay không, chất lỏng lấp lánh từ bên trong không ngừng chảy ra, thuận theo hai bên đùi mảnh mai cân xứng của Tiêu Chiến mà chảy xuống, trông cực kỳ dâʍ đãиɠ.

"A!"

Vương Nhất Bác chạm vào nơi mềm mềm hơi nhô lên trong thành ruột của anh, Tiêu Chiến đột nhiên kêu lên một tiếng đầy sợ hãi.

Ngón tay của Vương Nhất Bác thăm dò một lượt rồi không ngừng trêu chọc vào chỗ đó, còn hỏi anh: "Là chỗ này sao?"

"Ơ... Em đừng... A... Không muốn đâu..." Tiêu Chiến vô lực nắm lấy cổ tay của hắn, nhưng lực tay của Vương Nhất Bác rất khỏe, anh không có cách nào ngăn cản được. Bên trong hậu huyệt vừa tê lại vừa ngứa, mỗi một lần bị Vương Nhất Bác khều đến nơi đó, cả người như bị giật điện, giật mình thốt ra những tiếng rêи ɾỉ rất ngọt ngào xen lẫn thẹn thùng.

"Đừng mà... Á... Nhất Bác... Nhất Bác em chậm lại chút đi..." Phản ứng của cơ thể quá đỗi hưng phấn, Tiêu Chiến bất lực rơi nước mắt. Hai đùi không chịu được mà kẹp chặt, hai đầu gối run rẩy muốn khuỵu xuống.

Vương Nhất Bác bắt lấy một cái chân của anh, lật người anh lại, ngón tay vẫn đang chôn sâu trong huyệt, hắn đảo ngón tay một vòng, động tác quấy phá mạnh mẽ khiến cho bên trong của anh co rút một trận.

Tiêu Chiến hét lên một tiếng, một dòng da^ʍ thuỷ chảy ra, dính ướt cả tay Vương Nhất Bác. Anh mở lớn miệng thở phì phò, l*иg ngực phập phồng lên xuống, trên trán phủ một tầng mồ hôi, cứ như vừa thi chạy marathon trở về.

Vương Nhất Bác từ từ rút ngón tay ra, ở ngay chỗ miệng huyệt vang lên tiếng nước nhóp nhép. Hắn kéo quần xuống, rút côn ŧᏂịŧ đã sớm cương cứng như bê tông cốt thép ra, không đợi miệng huyệt khép lại chút nào đã vội đút phần đầu côn ŧᏂịŧ vào trước.

Vương Nhất Bác gác một chân của Tiêu Chiến lên vai mình, cắm côn ŧᏂịŧ đã trướng đến sưng đỏ vào sâu bên trong dũng đạo chật hẹp của Tiêu Chiến, cắm một mạch đến tận gốc.

Tiêu Chiến kêu lên một tiếng đầy đau đớn, còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ đợt cao trào vừa rồi, đã bị lôi kéo vào trận chiến kịch liệt hơn ở phía sau. Hậu huyệt bị nhét vừa đầy vừa căng, cái bụng nhỏ phẳng lì có hơi nhô lên, hình như có thể thấy rõ hình dáng của con quái vật khổng lồ đang quậy phá ở bên trong. Di chuyển có hơi khó khăn, vách trong hút thật chặt lấy côn ŧᏂịŧ, miệng huyệt chống đỡ không nổi, dòng nước sền sệt cứ thế từ từ chảy ra.

"Ôi... Anh Chiến anh chặt quá..." Vương Nhất Bác cố gắng kìm chế bản thân, lùi ra bên ngoài một chút rồi chậm chạp trừu sáp, càng ra vào nhiều thì nơi này lại càng mềm mại và ướŧ áŧ hơn, chờ cho đến khi Tiêu Chiến đã thích ứng được một chút, mới lại đâm đến tận cùng rồi nhanh chóng ra vào, bụng dưới nhỏ gọn của hắn va chạm với bờ mông tròn trịa của anh, phát ra từng tiếng động chạm da thịt bành bạch.

Tiêu Chiến cảm thấy mình giống như một chiếc thuyền nhỏ bé tội nghiệp lênh đênh trên mặt đại dương bao la, từng đợt sóng to gió lớn cực kỳ nguy hiểm không ngừng đánh cho con thuyền nhỏ của anh chao đảo, thân thể yếu ớt của anh có đôi lúc như muốn tan ra thành từng mảnh vụn.

Thể lực của Vương Nhất Bác quá tốt, tinh lực thì dồi dào, một đêm không để hắn làm đến ba bốn lần thì sẽ không được yên thân với hắn.

Anh thất thần mà nghĩ ngợi linh tinh, nhìn chằm chằm vào vài động tác va chạm của Vương Nhất Bác, vươn tay ra muốn chạm vào hắn.

Vương Nhất Bác trông thấy anh khóc đến độ nước mắt nước mũi tèm lem, hốc mắt đỏ ửng, tựa như một con búp bê pha lê mỏng manh, bất chợt đau lòng, chủ động cúi người hôn anh một cái.

Tiêu Chiến ôm cổ hắn, ngón tay luồn vào mái tóc đem mềm mượt của hắn mà vuốt ve, như là đang tìm kiếm sự an ủi về mặt tinh thần trong đau đớn.

Vương Nhất Bác ôm lấy anh, nửa người trên thì rất dịu dàng, nửa người dưới vẫn cứ như cái máy đóng cọc, làm việc hết công suất, thao mạnh đến mức hai đùa của anh giơ lên không trung, lơ lửng mãi không thể nào hạ xuống nổi.

"Anh Chiến... Anh Chiến..." Vương Nhất Bác cảm thấy mình sắp bắn.

"Nhất Bác..." Tiêu Chiến ôm cổ hắn, đôi mắt ngập nước nhìn thẳng vào hắn. Bỗng nhiên anh eo ưỡn một cái, hậu huyệt nhanh chóng co rút, anh ngửa cổ về sau thoát ra mấy tiếng rên nghẹn ngào.

Vương Nhất Bác bị anh kẹp chặt đến độ suýt thì bắn ra, hô hấp trì trệ, thở mạnh một hơi, cúi đầu hôn lên đôi mắt chứa đầy nước mắt của anh, nắm lấy hai bắp chân của anh rồi ấn xuống giường, để cái mông của anh hoàn toàn bại lộ ngay trước mặt mình, hắn cúi người, điều chỉnh sang tư thế dễ dàng xâm nhập hơn, đâm sâu vào mấy lần.

"A! Sâu quá... Ôi ôi... Em tha cho anh đi..." Tiêu Chiến khổ sở muốn bỏ chạy, lại không biết mình bị hắn lôi kéo về đâm vào còn sâu hơn trước, anh liên tục cầu xin tha mạng.

"Anh Chiến, anh hông thương Nhất Bác nữa sao, em còn chưa kịp bắn đâu ó..." Vương Nhất Bác bĩu môi tỏ vẻ đáng thương mà nhìn anh.

Tiêu Chiến không lên tiếng, nhắm mắt lại, dùng tay che đi mặt mình để trốn tránh ánh mắt kia. Suy nghĩ, có phải mình đang nuôi thêm một đứa con trai hay không mà phải chiều chuộng tên nhóc này nữa.

"Em... Đừng quá..."

"Dạ dạ!" Vương Nhất Bác không đợi anh nói hết câu, tiếp tục đâm đầu vào thao anh. Tư thế này khiến hắn đi vào quá sâu, Tiêu Chiến chịu không được mà bật khóc đến tận khi cổ họng sắp mất tiếng, Vương Nhất Bác mới gia tăng tốc độ trừu sáp, cuối cùng cũng chịu bắn ra.

Sau đó, Vương Nhất Bác ôm lấy thân thể đã không còn tí sức lực nào của Tiêu Chiến vào trong phòng tắm rửa ráy sạch sẽ, nhưng rốt cuộc lại đè anh ra tiếp tục làm thêm hiệp nữa.

Dẫn đến sang ngày thứ hai, Tiêu Chiến không ngồi dậy nổi, đành phải xin nghỉ bệnh.

———————————————-

Jin: ui ui, phải insert ngay mấy cái fanart Piggy Bo của chị Mộc Quỷ vào mới được, nó lại hạp ný dễ sợ =))))))Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt [Bác Chiến] - Chương 31Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt [Bác Chiến] - Chương 31

Còn meme này là mình tự chế =)))))

Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt [Bác Chiến] - Chương 31