- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt [Bác Chiến]
- Chương 29
Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt [Bác Chiến]
Chương 29
Vương Nhất Bác sờ đến bắp đùi của Tiêu Chiến, dọc theo làn da trơn bóng mẫn cảm chậm rãi đi lên, xúc cảm tinh tế bùng lên mỗi khi lòng bàn tay hắn dán lên từng tấc da trên người anh, khiến cho tâm trí hắn dao động.
Tiêu Chiến giật mình một cái, từ trong giấc ngủ bừng tỉnh, dựa theo bản năng nhanh chóng tóm lấy bàn tay nguy hiểm đang ở giữa hai chân của mình, ngăn cản động tác càng lúc càng quá đà của hắn.
Ngay sau đó anh nhìn thấy một bóng đen ở ngay phía trên người mình, lưng lập tức cứng đờ.
"Vương Nhất Bác?"
Không thèm để tâm việc anh ngăn cản, bàn tay của Vương Nhất Bác kiên trì đi vào giữa háng của anh, sờ được hạ thân trần như nhộng, nhẹ giọng cười xấu xa, trầm giọng hỏi: "Không mặc luôn?"
Nửa đêm không gian yên tĩnh lạ thường, giọng nói trầm thấp đầy mùi mập mờ của hắn không khác gì xuân dược, khiến cho thần kinh của người khác lay động.
Trong lòng Tiêu Chiến hoảng hốt, vội vàng nhỏm dậy muốn đứng lên. Vương Nhất Bác lại túm được một góc áo ngay hông của anh thì kéo mạnh một cái, cái áo choàng tắm được mặc lỏng lẻo trên người giờ đã bị kéo hết sạch xuống, lộ ra chiếc eo thon gọn, chiếc áo rơi xuống khó khăn lắm mới che lấp được nửa cái mông tròn trịa căng đầy của đối phương.
Lúc này Tiêu Chiến càng luống cuống, xoay người lại kéo áo lên, Vương Nhất Bác dùng sức, kéo cả anh lẫn áo qua, ôm chặt lấy hai vai anh, rồi hôn lên cái cổ thơm thơm ấm áp của anh.
Hông Tiêu Chiến mềm nhũn, không đứng vững nổi nữa liền ngã nằm ra giường, hoàn toàn bị đối phương trấn áp dưới thân.
Vương Nhất Bác lại đưa tay vuốt ve từ bụng dưới đến hạ thân của anh, chậm rãi nhào nặn, đầu lưỡi liếʍ láp dái tai của Tiêu Chiến, khiến cho eo anh run rẩy, đầu ngón chân vì mẫn cảm mà đều cuộn lại, nhịn không được mà thốt ra một tiếng rên nghẹn ngào.
"Đừng chịu đựng, rên đi. Dù sao ở đây cũng là nhà nghỉ mà." Vương Nhất Bác ở bên tai thấp giọng dụ dỗ anh.
"Ưʍ... Á!" Bàn tay Vương Nhất Bác bỗng nhiên dùng sức, nắn bóp chỗ mẫn cảm của anh, làm cho anh lớn tiếng rêи ɾỉ một phen.
"Anh Chiến..." Vương Nhất Bác nâng mông của anh lên, vuốt ve cặp mông đầy thịt này, còn khẽ liếʍ nó: "Ôi cái mông... Gợi cảm quá đi. Vì sao cả người anh Chiến gầy tong teo như vậy, eo cũng rất thon, mà mông lại đầy đặn như thế chứ?"
"Ơ... Đừng..." Tiêu Chiến không muốn để cho hắn liếʍ, xấu hổ muốn chết, anh đành vùi đầu xuống đệm.
Vương Nhất Bác dừng lại, hôn một đường từ vai dọc xuống dưới. Bàn tay to lớn lưu luyến xoa nắn cặp mông không chịu rời, nhân lúc Tiêu Chiến không chú ý, hắn đột nhiên cắn một phát lên mông anh.
"Á! Đau! Vương Nhất Bác ! Em là chó à!" Tiêu Chiến bỗng dưng bị đau, vừa mắng vừa che mông mình lại, vì tức giận, đẩy mạnh hắn ra. Vương Nhất Bác bị đẩy mạnh đến nỗi lăn luôn xuống giường, đang định leo lên thì Tiêu Chiến chỉ vào mặt hắn giống như đang đào tạo một con chó nghiệp vụ.
"Không được phép bước lên giường!"
Vương Nhất Bác tội nghiệp ngồi bệt xuống mặt đất: "Anh Chiến, em sai rồi." Nhưng khoé miệng không nhịn được lại cong lên, làm lộ ra suy nghĩ "Lần sau em vẫn dám" của hắn.
Tiêu Chiến xoa nhẹ cái mông một hồi, còn liên tục quay đầu để xác nhận nó không bị chảy máu, rồi mới tức giận nhìn chằm chằm vào hắn: "Vui lắm hay sao mà còn cười!"
Vương Nhất Bác lập tức ỉu xìu mà bĩu môi, hai bàn tay ma sát lại với nhau: "Anh Chiến ơi em lạnh quớ, em có thể lên giường được hông?"
"Cho lạnh chết luôn đi!" Tiêu Chiến mặc lại áo, nằm quay lưng về phía hắn.
Vương Nhất Bác làm bộ hắt cái xì một cái, than vãn ối giời ơi, bị cảm rồi, bị cảm rồi.
Tiêu Chiến biết hắn đang giả vờ giả vịt, nhưng rốt cuộc vẫn bị mềm lòng, bực bội mà rống lên: "Cút lẹ lên giường đi."
Vương Nhất Bác lập tức vui vẻ bò lên giường, cởi hết quần áo đang mặc trên người ra, chui vào trong chăn ôm chặt lấy eo của Tiêu Chiến.
Nhiệt độ cơ thể hừng hực của đối phương lập tức thẩm thấu vào da thịt, Tiêu Chiến lườm hắn muốn toé lửa: "Em cởi hết quần áo ra làm gì, không được phép giở trò, anh muốn đi ngủ."
"Không đâu không đâu." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng dưới thân hắn lại cách một lớp vải cứ cọ tới cọ lui.
Cuối cùng Tiêu Chiến không thể chịu được nữa, xoay người lại. Vương Nhất Bác nhìn thấy ánh mắt của đối phương thì không khỏi giật mình.
"Hôm nay không làm thì em không chịu nằm yên đúng không?" Tiêu Chiến chất vấn hắn.
Vương Nhất Bác khϊếp đảm, sợ anh thực sự tức giận. Rủ xuống mắt xuống đang định nhận lỗi thì nghe được Tiêu Chiến nói: "Muốn làm cũng được nhưng em không được phép làm bừa, phải nghe lời anh hết."
Nhãn tình của Vương Nhất Bác sáng lên, lập tức gật đầu đáp dạ.
Ngón tay của Tiêu Chiến chỉ vào chóp mũi của hắn, gằn từng chữ một mà nói: "Không nghe lời anh đá đít em ra ngoài cửa liền."
Vương Nhất Bác gật đầu không ngừng.
Tiêu Chiến ôm lấy mặt hắn, nghiêng đầu hôn xuống, ngậm mυ"ŧ cánh môi mềm mại của hắn. Môi của Vương Nhất Bác rất đầy đặn, vô cùng ngọt ngào, giống như kẹo trái cây mềm dẻo. Tiêu Chiếm liếʍ ướt nó rồi mυ"ŧ vào. Đầu lưỡi của Vương Nhất Bác không kịp chờ đợi đã xông tới, khuấy đảo trong miệng anh, Tiêu Chiến muốn tách ra, nói hắn chậm một chút đừng nôn nóng như vậy nhưng Vương Nhất Bác lại giữ chặt lấy gáy của anh, làm sâu hơn nụ hôn này.
"Ôi... Vương Nhất Bác!"
"Anh Chiến, em không nhịn được..." Vương Nhất Bác vô tội nhìn anh.
Tiêu Chiến nguýt hắn một cái: "Có làm tử tế không?"
"Em thề em hứa em sẽ không... Tất cả đều nghe theo anh."
Tiêu Chiến ngồi dậy, ngón tay mơn trớn l*иg ngực cường tráng của hắn, cơ bụng rắn chắc, cúi người xuống, vùi đầu liếʍ cắn đầu nhũ màu anh đào của hắn. Làn da Vương Nhất Bác vô cùng trắng, làn da trơn bóng như tuyết trắng sáng long lanh không tì vết, xúc cảm dịu dàng như ngọc, khiến hắn mang theo cốt cách băng thanh ngọc khiết. Tiêu Chiến vừa liếʍ vừa nghĩ, làn da của một thiếu nữ thực thụ cũng không đẹp bằng hắn.
"Ưʍ... Anh Chiến... Em, em xin lỗi..." Vương Nhất Bác rêи ɾỉ khó nhọc mà nói.
"Hả?" Tiêu Chiến còn chưa kịp nhả nốt hai chữ "Cái gì", chỉ trong chớp mắt đã bị Vương Nhất Bác đè cho nằm xuống giường, phân thân nóng bỏng đặt ngay tại khe mông của anh, ma sát không ngừng nghỉ.
"Em chịu không nổi nữa rồi..."
"Ớ... Chờ một chút..." Tiêu Chiến còn chưa kịp nói hết, Vương Nhất Bác đã vội vàng chen vào bên trong. Anh còn chưa được chuẩn bị kỹ càng, đau đến không thở nổi, nửa ngày vẫn không nói được câu nào. Bây giờ mới bắt đầu hối hận, tự nhiên lại quên béng đi mất hắn là kiểu "Tinh lực tràn đầy", còn chưa giúp anh bắn ra lần nào, bây giờ chỉ có thể ăn trái đắng...
Vương Nhất Bác ở trong thân thể của anh ra vào mấy lần, mới chịu thả chậm tốc độ lại. Tiêu Chiến cắn chặt môi dưới, hai mắt đẫm lệ mà lườm hắn: "Đồ... Đồ... Đồ khốn... Cút ra ngoài..."
"Anh Chiến, xin lỗi xin lỗi mà... Xíu nữa hết đau liền..." Vương Nhất Bác vạn phần day dứt cúi đầu hôn anh.
Đường hành lang khô khốc bị động tác thô lỗ thúc ép tiết ra một cỗ chất lỏng trong suốt, chậm rãi bôi trơn hậu huyệt. Qua một lúc, tại vị trí trừu sáp cuối cùng đã thông thuận hơn. Tiêu Chiến thở phì phò, nắm lấy cái cột đầu giường, bị đâm đến mức run lẩy bẩy, kɧoáı ©ảʍ giống như thuỷ triều chậm rãi bao phủ tất cả, anh cảm thấy có phần ngạt thở.
Vương Nhất Bác ôm chặt eo của anh, rút ra đút vào liên tục, hậu huyệt ấm áp chặt chẽ hút chặt lấy hắn, như muốn lấy mạng hắn. Hắn tăng nhanh tốc độ, sốt ruột muốn bắn tinh, nhưng không quên ôm lấy vai anh, dò hỏi: "Anh Chiến... Có thể... Bắn ở bên trong không?"
Bây giờ mới biết mở mồm ra hỏi sao. Tiêu Chiến giữ im lặng, lại bị kɧoáı ©ảʍ chi phối nên không rảnh bận tâm mấy cái khác, mờ mịt ừ một tiếng, Vương Nhất Bác lập tức bắn ra, phun dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi vào chỗ sâu nhất trong cơ thể anh.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt [Bác Chiến]
- Chương 29