Tiêu Chiến mơ thấy mình là Tôn Ngộ Không, bị phật tổ Như Lai giam lại dưới núi Ngũ Hành Sơn, rơi xuống bùn lầy, muốn hít thở mà không thể thở ra được.
Toàn thân chấn động một cái làm anh giật mình tỉnh lại, phát hiện Vương Nhất Bác đang nằm trên ngực mình.
Anh đẩy Vương Nhất Bác ra, đứng lên, máu lên não không kịp khiến anh không dễ chịu gì cho cam, đầu đau nhói, muốn ngất, lại buồn nôn. Thân thể không có trọng tâm nên bất ổn lảo đảo đi vào trong nhà vệ sinh, ghé vào bồn cầu nôn khan, không nôn ra được gì cả, chỉ phí công phun ra một mớ nước bọt, hai mắt nóng hầm hập mà đỏ ửng lên.
Mẹ Tiêu chạy vào vuốt lưng anh, than thở:
"Sao có thể uống nhiều rượu rồi say xỉn như vậy, tối hôm qua lúc về còn quậy phá một lúc, mẹ và ba con đều lo lắng gần chết."
Tiêu Chiến đứng lên dùng nước lạnh rửa mặt, thanh tỉnh hơn rồi thì nhẹ giọng xin lỗi mẹ.
Mẹ Tiêu đưa khăn mặt sang để cho anh lau mặt, nói may mắn là tối hôm qua có Đan Đan chăm sóc con cả một đêm, cho con uống canh giải rượu, lại còn giúp con đánh răng, nghe con hát lục quang xuyên đêm, không biết qua bao lâu mới chịu im lặng, nhất định cả đêm nó đều ngủ không ngon giấc.
Mặt Tiêu Chiến đỏ lên, xấu hổ đến hoảng hốt. Nói cách khác mấy trò con bò của mình đều bị Vương Nhất Bác nhìn thấy hết rồi? Trời ạ... Mất mặt quá đi.
Về đến phòng, Vương Nhất Bác vẫn duy trì tư thế nằm sấp trên sàn nhà sau khi bị anh đẩy ra. Trong lòng Tiêu Chiến băn khoăn, nhẹ nhàng đánh thức hắn:
"Lên giường ngủ."
Vương Nhất Bác vẫn còn đang buồn ngủ, ngồi dậy vuốt vuốt mái tóc rối bời, mơ mơ màng màng bò lên giường, nằm phịch xuống giường giống một con lợn sữa con tham ngủ.
Chắc là mệt muốn chết rồi, Tiêu Chiến có chút áy náy, liền đắp chăn cho hắn, không ngờ hắn đột nhiên ở mép chăn bắt lấy tay anh, dùng sức kéo qua, kéo người anh lại gần.
"Thầy Tiêu buổi sáng tốt lành nha." Vương Nhất Bác vẫn đang nhắm mắt, lười biếng nói. Bỗng nhiên giống như là nhớ ra sự việc thú vị nào đó, buồn cười nói: "Không ngờ giọng hát của thầy Tiêu không tệ chút nào."
Tiêu Chiến xấu hổ, phẫn nộ mà rút tay lại, nhưng bị hắn khăng khăng lôi lại.
"Sao vậy?" Vương Nhất Bác mở đôi mắt có chút mệt mỏi ra, ánh mắt lấp lánh như lưu ly lại rất trầm tĩnh, "Xấu hổ?"
Ánh mắt kia vô cùng cường thế, tinh nghịch, lại rất có tính xâm lược.
Tiêu Chiến hoảng hốt không thôi, mất tự nhiên rủ mắt xuống, né tránh: "Tôi... Hôm qua tôi có làm ra việc gì ngu ngốc không? Mẹ tôi kể lại tôi đã hát cả đêm." Giật mình phát hiện ra giọng nói của mình đúng là có hơi bị khản liền ho khan hai tiếng, cổ họng có chút đau.
Vương Nhất Bác cười đến híp cả mắt, dí sát lại hôn lên môi anh một cái: "Không có, thầy Tiêu không ngốc, cực kỳ đáng yêu."
Người Tiêu Chiến run nhẹ trong giây lát, đánh vào vai hắn: "Thôi đi!"
Cố gắng trấn định tâm trí nhưng không có cách nào kiểm soát được trái tim, nhịp tim đột nhiên đập dồn dập khiến mặt Tiêu Chiến đỏ bừng.
Cuối năm dần đến, tuyết lớn bắt đầu rơi.
Trùng Khánh không có tuyết rơi, nhưng lại lạnh tới mức độ "Tuyết thấm người". Điều hoà không khí trong nhà bị hỏng, thợ sửa chữa vẫn chưa tới, Tiêu Chiến choàng chăn vây kín cả người ngồi run lẩy bẩy ở trước lò sưởi điện trong phòng khách.
Ba Tiêu đi tập thể dục buổi sáng trở về, vội vội vàng vàng đổi dép lê chạy vào nhà, đứng ở trong phòng khách hô: "Đan Đan đâu? Đan Đan đâu rồi?"
Giọng nói của mẹ Tiêu từ trong phòng bếp truyền ra: "Con bé dắt chó đi ra ngoài rồi!"
Ba Tiêu luống cuống xoa xoa túi áo, cúi đầu lo nghĩ gì đó rồi tự lẩm bẩm: "Vậy cái này làm sao..."
Tiêu Chiến cuốn tròn như cái bánh chưng, khó khăn xoay người lại khó hiểu mà nhìn ông: "Ba làm sao vậy, có chuyện gì mà phải tìm cậu ta..."
Không ngờ ba Tiêu lại xùy anh một câu: "Con không hiểu đâu! Phải là ý kiến của Đan Đan nhà chúng ta... Thôi, nói ra con không hiểu được đâu..."
Tại sao con lại không hiểu, con là con trai ruột của ba mà. Tiêu chiến bất mãn chu chu môi không nói nữa, quay đầu tiếp tục sưởi ấm.
Gần đây ba Tiêu càng ngày càng ỷ lại vào Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác rất lanh lợi, đúng là ở phương Tây có khác, nghe thấy ba Tiêu nói thích chơi cờ tướng, liền đòi ông dạy cho. Chẳng ngờ được tên nhóc này vậy mà lại có thiên phú dị bẩm, càng chơi càng giỏi, còn hạ đo ván được cả sư phụ. Lúc ba Tiêu nhàn hạ sẽ đến công viên bên trong "Trung tâm của cán bộ về hưu" để đi dạo. Gần đây gặp được một ông bạn già, khả năng chơi cờ rất chênh lệch, mà cả đối đáp cũng chênh lệch không kém. Ba Tiêu không đấu lại ông ta, chỉ có Vương Nhất Bác mới có thể thu phục được. Lần trước lúc một mình ông gặp được lão già ấy đã bị lỗ vốn một phen, nay vừa ra đến công viên lại đúng lúc gặp lại lão già ấy, ba Tiêu nghĩ bây giờ phải kéo Vương Nhất Bác ra cùng, nhất định phải cho ông bạn già này đẹp mặt.
Nhưng tâm tư này của ông có hơi nhỏ mọn, làm sao có thể nói cho con trai biết, còn không phải chỉ có mỗi Đan Đan ngày ngày theo học ông hiểu được nỗi lòng này?
Ba Tiêu đứng ngây ra một hồi, giậm chân một cái, quyết định ra ngoài tìm.
Đúng lúc này cửa mở ra, Vương Nhất Bác mặc một chiếc áo lông màu trắng mà mẹ Tiêu mua cho hắn, trên đầu đội chiếc mũ len màu tím cũng do mẹ Tiêu tự tay đan, một tay nhét chìa khoá nhà vào túi áo, một tay dắt chú chó lông vàng Mao Mao vào nhà.
"Đan Đan! Vừa kịp lúc! Nhanh nhanh nhanh!" Ba Tiêu nhìn thấy Vương Nhất Bác, cứ như người nông dân Tây Tạng cuối cùng đã gặp được chú quân giải phóng, lệ nóng tràn mi, hoan nghênh đón chào, kích động không thôi. Ông chạy đến dắt Mao Mao vào, móc dây xích vào tay ghế, kéo Vương Nhất Bác đi ra ngoài: "Con về rồi, nhanh một chút không lão già kia đi mất..."
Tiêu Chiến lại nhịn không được quay đầu, cau mày tò mò hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy ba? Sao lại gấp gáp như vậy?"
Vương Nhất Bác ngạc nhiên chớp mắt một cái, lập tức đáp: "À... Ba đừng vội, bảo đảm cho ba không trễ." Nói rồi mỉm cười một cái.
Trước khi ra khỏi cửa, Vương Nhất Bác hướng về phía Tiêu Chiến phất phất tay: "Anh Chiến anh Chiến, chừa cho em bánh trứng với, món này mẹ làm là ngon nhất."
Tiêu Chiến vừa miệng mở còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy mẹ Tiêu ở trong phòng bếp ồn ào: "Yên tâm đi! Phần của con không ai được động vào."
Sáng sớm đã vội vàng vào trong bếp làm bánh trứng cho Vương Nhất Bác? Chả trách lại làm lâu như vậy.
Tiêu Chiến cẩn thận đưa tay tới gần lò sưởi điện, nhìn chằm chằm ánh sáng ấm nóng màu đỏ cam phát ra từ khe hở lò sưởi. Nghĩ thầm có phải địa vị trong nhà của mình ngày càng đi xuống hay không.
Hai tháng, hai tháng trôi qua thật ngắn ngủi, cái nhà này đã hoàn toàn bị quân địch xâm lược.
Vương Nhất Bác giống như một con mọt gạo mà ở lì lại nhà anh, tuần đầu tiên, Tiêu Chiến hỏi hắn, cậu không về nhà, cũng không đi học à? Vương Nhất Bác đáp, cuối tháng 9 năm sau mới nhập học lại.
Sang tuần lễ thứ hai, Tiêu Chiến lại hỏi, cậu cứ như vậy mỗi ngày nhàn rỗi không có chuyện gì làm mà coi được sao? Vương Nhất Bác nói, vậy em đi theo mẹ đến ủy ban khu phố để giúp đỡ công việc ở đó một tay, mỗi ngày ở cạnh các bác gái trong phố, như một người bạn tốt của phụ nữ. Dáng người Vương Nhất Bác cao ráo lại xinh đẹp, tính cách thì nhiệt tình, miệng cũng rất ngọt, rất dễ dàng chiếm được cảm tình của mấy bác gái trên ủy ban. Bây giờ mẹ Tiêu ở trước mặt người khác nhắc đến hắn, đều là Đan Đan nhà chúng tôi thế này, Đan Đan nhà chúng tôi thế kia...
Thật sự xem hắn là con gái cưng.
Khoảng thời gian cuối năm luôn luôn trôi qua cực kỳ nhanh, chớp mắt một cái đã qua hai tháng quá, Tiêu Chiến cũng đã quen, hắn thích giả ngốc thì cứ tiếp tục đi.
Vốn nghĩ rằng anh chàng công tử bột này sẽ không quen với cách sinh hoạt ở đây, chịu không nổi thì bỏ đi. Nhưng hắn lại sống rất thoải mái, nếu vậy bản thân cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Bảy giờ rưỡi tối, ăn cơm tối xong, Tiêu Chiến cùng với ba ngồi trên ghế sô pha xem tivi. Mẹ Tiêu đang rửa bát, Vương Nhất Bác thì đeo chiếc tạp dề hoa đứng lau bàn.
Vương Nhất Bác lau bàn xong đang định đi xuống bếp, vừa lúc nghe thấy Tiêu Chiến than thở đau đầu gối, thế là liền dừng lại, lo lắng hỏi: "Hay là do thời tiết dẫn tới bị phong thấp?"
Tiêu Chiến cắt ngang lời hắn: "Tôi còn trẻ thế phong thấp cái gì mà phong thấp? Cả ngày cậu ở cạnh mấy bác gái bên ủy ban nhiều quá nên bị khùng hả?"
Vương Nhất Bác vừa cởi tạp dề vừa tận tình khuyên bảo giải thích: "Anh không tin à, người trẻ tuổi có thể bị phong thấp đó nha, em nghe được dì Trần chuyên về Trung y nói... À phải rồi vừa hay bác ấy có đưa cho em mấy bao thảo dược ngâm chân, có tác dụng điều hoà máu, đi, vào trong phòng em lấy nước cho anh ngâm chân."
Nói xong liền đẩy Tiêu Chiến đi về phòng. Ba mẹ Tiêu đối với việc hai người họ ở chung một phòng đã không còn phản đối nữa. Vương Nhất Bác vừa đẩy anh vừa cằn nhằn: "Ai bảo anh không chịu vận động nhiều, dặn anh buổi sáng chạy bộ thì anh nhất nhất nằm lì trên giường. Có biết phải vận động nhiều thế nào máu mới tuần hoàn tốt được không?"
Tiêu Chiến không phục mà thì thầm: "Tôi nào có không vận động, mỗi ngày tôi đều đi làm không phải là vận động sao?"
"Đi làm rồi cả ngày đều ngồi ì ra mà gọi là vận động sao, anh thử soi gương xem cả mặt anh toàn nọng không." Vương Nhất Bác chế giễu anh.
Tiêu Chiến trợn tròn mắt, hoảng sợ ôm lấy khuôn mặt mình: "Nào có?!"
Ba Tiêu nghe hai vợ chồng trẻ đấu võ mồm, dở khóc dở cười mà lắc đầu.
Qua một lúc lâu, mẹ Tiêu đã rửa bát xong, hai người cùng xem tivi thì đột nhiên lại quay ra hỏi ba Tiêu: "Phải rồi, việc chuyển thành nhân viên chính thức của Chiến Chiến thế nào rồi?"
Ba Tiêu đứng lên vỗ đùi một cái, lúc này giống như vừa mới sực nhớ ra: "Đợi đó, để tôi đi hỏi nó..." Ông mải suy nghĩ cho nên không gõ cửa, cứ thế mà mở cửa đi vào.
Ba Tiêu kinh ngạc mà hô lên một tiếng!
—————————
Jin: chương này vừa buồn cười mà vừa dễ thương huhu, không hiểu sao mơ thấy mình là Tôn Ngộ Không được luôn á =)))))) đúng là một chiếc linh hồn thú zị =))))))