Chương 22

Tiêu Chiến tan làm liền về nhà, nghe thấy TV trong phòng khách đang phát đoạn đối đáp của một bộ phim truyền hình mẹ chồng nàng dâu cẩu huyết nào đấy. Đi vào nhà xem thử, Vương Nhất Bác vẫn còn đang mặc chiếc váy ngủ màu hồng kia, cùng với mẹ anh ngồi trên ghế sô pha vừa cắn hạt dưa vừa say sưa xem phim. Hắn còn cất giọng soi mói:

"Thủ đoạn của thím này quá non, nếu là con, con sẽ trực tiếp đem mấy chứng cứ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ ra cho ba mẹ chồng xem, còn cần đến mấy thứ này làm gì..."

Mẹ Tiêu tập trung theo dõi tình tiết đang đến đoạn cao trào, tay cầm hạt dưa còn đang dừng ở giữa không trung, căn bản không nghe thấy Vương Nhất Bác vừa nói gì.

Vương Nhất Bác chậm rãi bóc vỏ quýt, xem đến tình tiết hãm hại, nhân vật nữ chính yếu đuối đáng thương khóc lóc kể lể "Không phải con, không phải con, tin con đi, con thật sự vô tội mà", Vương Nhất Bác cười nhạt một tiếng, tách một múi quýt ra đút đến miệng mẹ Tiêu.

Mẹ Tiêu vô thức há miệng nhận lấy rồi nhai nhai, khi hương vị lan toả khắp miệng, mới kinh ngạc quay đầu nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cười híp mắt mà hỏi: "Ngọt không ạ?"

Mẹ Tiêu hoảng hốt ừ một tiếng.

Tiêu Chiến cố ý ho khan một tiếng, mẹ Tiêu lúc này mới phát hiện con trai đã trở về.

"Chiến Chiến? Về rồi hả? Đói bụng không?"

"Con về thay bộ quần áo, lát nữa ở công ty có tiệc liên hoan, con không ăn cơm nhà đâu."

Vương Nhất Bác nghe xong, chân trần từ trên ghế sô pha đứng phắt dậy, miệng còn đang nhai quýt, hai má sữa phồng lên. Cau mày chất vấn anh: "Liên hoan gì cơ? Em cũng muốn đi!"

"Sao cậu còn chưa chịu quay về?" Tiêu Chiến tháo cà vạt, ghét bỏ mà nhìn hắn.

Vương Nhất Bác nuốt hết quýt trong miệng, tay chống nạnh: "Quay về? Về đâu cơ? Nơi này chính là nhà của em, chỗ nào có anh Chiến thì chỗ đấy chính là nhà của em!" Hắn hất cằm ồn ào kêu la xong, lại bổ nhào vào l*иg ngực của mẹ Tiêu, ra vẻ nũng nịu mười phần không muốn mà nói: "Có phải không hả mẹ ~"

Mẹ Tiêu không thể làm gì khác hơn ngoài nhìn đứa nhỏ Vương Nhất Bác này nháo nhào lên, không kiềm được mà bật cười, chỉ có thể lắc đầu.

"Đan Đan à, con vẫn nên liên lạc với người nhà một chút đi, bỏ đi xa thế này, bọn họ nhất định sẽ rất lo lắng." Mẹ Tiêu khẽ vuốt tóc Vương Nhất Bác, ôn hoà nói.

"Mẹ con không lo lắng đâu, bà ấy đâu có quan tâm con."

"Vậy ba con đâu?"

"Con không có ba!" Vương Nhất Bác giống như một con sâu đo, vặn vẹo cả người sang một bên, hơi tủi thân đáp.

Mẹ Tiêu kinh ngạc, tưởng rằng gia đình của hắn là gia đình đơn thân. Lại nhìn Vương Nhất Bác lần nữa, lập tức cảm thấy đây là một đứa nhỏ rất đáng thương —— tuổi còn nhỏ, một thân một mình ở bên ngoài cũng không ai quan tâm, thật sự là tạo nghiệp mà. Nghĩ đi nghĩ lại, bà lại nhẹ nhàng vuốt tóc Vương Nhất Bác, chóp mũi cay cay, tình thương của người mẹ lại dâng trào.

Tiêu Chiến biết thừa hắn thật ra là yêu ma quỷ quái phương nào chạy đến, chỉ trợn mắt một cái, vừa cởi cúc áo sơ mi vừa đi về phía phòng mình.

"Anh đi đâu, đợi em với!" Mẹ Tiêu còn đang đắm chìm trong bầu không khí trìu mến, Vương Nhất Bác đột nhiên đứng bật dậy kêu lên, chân xỏ vội đôi dép lê chạy theo vào trong phòng.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn hắn: "Cậu vào đây làm gì?"

Vương Nhất Bác thuần thục chốt cửa lại, bắt đầu cởi váy ra.

"Công ty của các anh có nhiều phụ nữ không?"

Tiêu Chiến sắp bị hắn làm phiền chết: "Cậu không thể đi, đây là tiệc liên hoan của nhân viên, cậu có đi làm ở đây đâu!"

Vương Nhất Bác cởi váy xong, vội tìm quần áo của mình mặc vào, vừa mặc vừa vui tươi hớn hở nói: "Em là người nhà của anh mà!"

"Người nhà..." Nhớ lại thì đúng là có thể dẫn theo người nhà đến, nhưng Tiêu Chiến vẫn không muốn cho hắn đi: "Người nhà cũng không thể đi! Sao cậu lại không hiểu chuyện đến như vậy, tôi vừa mới vào làm ở công ty, phải khiêm tốn cẩn thận có hiểu không?"

Vương Nhất Bác đã mặc xong quần áo: "Hiểu rồi, em son môi nhẹ nhàng thôi."

Tiêu Chiến mắt nhìn hắn lần mò chiếc túi nhỏ của hắn, mỉa mai: "Tiền thì không mang theo, nhưng mà luôn nhớ kỹ mang theo đồ trang điểm."

Hai người kèn cựa nhau một hồi, Vương Nhất Bác đẩy eo Tiêu Chiến để đi ra ngoài, vừa đi ra đến phòng khách thì vội vẫy tay chào mẹ Tiêu: "Mẹ ơi bọn con đi đây!"

Mẹ Tiêu nhìn theo hai người bọn họ, trong lòng suy nghĩ, thật là mẫu thuẫn, vừa có chút vui vẻ, lại có chút lo lắng. Cô vợ trẻ này, tính tình hoạt bát, tốt thì tốt thật đấy, nhưng hay trang điểm lộng lẫy như vậy, không giống kiểu người có thể chịu sống bình dị, không biết ở cạnh con trai mình có được hay không.

Tiêu Chiến dẫn Vương Nhất Bác đi bộ một đoạn, rồi đứng ở dưới cầu chờ xe buýt. Đợi được một lúc, quay đầu xem xét Vương Nhất Bác: "Cậu từng đi xe buýt chưa?"

"Thầy Tiêu đang coi thường em phải không?" Vương Nhất Bác thổi một luồng hơi vào hai bàn tay rồi xoa xoa chúng: "Làm gì có cái gì em chưa từng làm, khi còn bé ở nông thôn em thường hay theo ông già ra đồng làm việc, bắt rắn bắt cá. Về sau ông ta một đường thăng quan tiến chức, từ làm ở huyện, hay lên đến thành phố, em đều phải theo đuôi cả, chẳng có chuyện gì mà chưa từng trải qua."

Vương Nhất Bác hời hợt kể lại, không thèm để tâm chút nào. Nhưng Tiêu Chiến lại để ý đây là lần đầu tiên nghe hắn nhắc đến ba.

Thì ra ba của hắn làm quan chức?

Tiêu Chiến không muốn hỏi nhiều, cúi đầu không trả lời.

Xe buýt tới, rất nhiều người lên xe, Tiêu Chiến có chút do dự. Nếu chỉ có một mình thì anh sẽ cố gắng chen lên, nhưng...

Vương Nhất Bác đột nhiên vòng qua anh định chen lên xe, còn quay đầu gọi anh: "Thất thần gì vậy, nhanh lên đi."

Tiêu Chiến ngẩn người, cũng chen lên xe theo.

Cửa xe vất vả lắm mới đóng lại được, hai người một trước một sau bị kẹt tại vị trí cửa ra vào, ngay cả chỗ để thả chân cũng không có. Vương Nhất Bác đứng bằng một chân, tay vịn vào cửa xe, còn dựa vào bả vai của Tiêu Chiến, xe bỗng phanh gấp, hắn liền bổ nhào vào người anh.

Tiêu Chiến quẫn bách đỡ lấy hắn, một tay cố gắng móc vài tờ tiền lẻ đưa cho người phụ xe ở trước mặt.

Vương Nhất Bác nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.

Tiêu Chiến nhíu mày, thấp giọng hỏi hắn: "Sao thế?"

Khuôn mặt Vương Nhất Bác đột nhiên hiện lên một nụ cười vừa hưng phấn lại xấu xa, hắn nghiêng người, ghé vào tai anh nhỏ giọng nói: "Thầy Tiêu, vừa xong có người sờ mó em..."

———————————————

Jin: vừa đắp mask vừa edit chương này mà buồn cười quá cười rách cả mặt nạ =)))) thật sự thì gout của mình chủ yếu là hài hước mà đừng nhảm quá, ngọt ngào vui vẻ, nhân vật không bị sáo rỗng là được, chứ không mê ngược lắm :3 (cũng tuỳ loại ngược nữa) tại con tim mỏng manh dễ vỡ =)))