- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt [Bác Chiến]
- Chương 19
Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt [Bác Chiến]
Chương 19
Ba Tiêu đang đi đánh bài thì nhận được cuộc gọi từ vợ, người bên cạnh thúc giục ông tranh thủ thời gian đánh lá tiếp theo, ba Tiêu vừa sốt ruột soạn lại bài trên tay, vừa bốc đại một lá đánh xuống.
Vợ không ngừng gọi điện đến, ông cũng không để ý, qua quýt trả lời một câu: "Đợi chút nữa tôi về nhà rồi nói, chờ thêm lúc nữa đi."
Người ngồi đối diện bỗng nhiên hưng phấn kêu lên: "Thắng!"
Ba Tiêu tức giận đến mức dậm chân mấy cái, lại nghe thấy người vợ hiền bấy lâu của mình mắng ầm lên trong điện thoại: "Còn đánh đánh đánh cái gì nữa! Con trai của ông gây họa rồi đây này!"
Lúc này ba Tiêu mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.
Vô cùng lo lắng chạy về nhà, vừa bước vào cửa, đã được vợ mình chào đón bằng cách bực bội đập cho ông mấy cái, lại trừng mắt nhìn vào trong nhà.
Ba Tiêu vỗ vai trấn an vợ, bày ra bộ dạng trầm ổn mà đi tới.
Vừa đi vào phòng khách, liền thấy Vương Nhất Bác hai tay đặt ở trên đầu gối ngoan ngoãn ngồi im. Mà ở ngay bên cạnh, cũng ngồi trên ghế sô pha là con trai ông với vẻ mặt hết sức nôn nóng.
Ba Tiêu ho khan hai tiếng, Vương Nhất Bác lập tức dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhiệt tình nhìn sang, hai má sữa bởi vì hưng phấn mà ửng hồng, cả người gần như thủy tinh phát sáng lung linh.
Khiến cho ba Tiêu không nỡ nghiêm khắc.
Miễn cưỡng khắc chế mấy biểu tình dư thừa, ông ra vẻ thâm trầm rồi ngồi xuống: "Cháu gái, con tên là gì?"
"Con chào ba! Con tên là Đan Đan!"
Khụ khụ khụ khụ! Ba Tiêu bị sặc nước bọt mà ho kịch liệt một trận. Mẹ Tiêu vội vàng tiến đến vỗ vỗ lưng ông, dáng vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép.
"Con... Khụ khụ, không được gọi bừa bãi như vậy, không được gọi bừa, gọi chú là được rồi."
Vương Nhất Bác bĩu môi: "Dạ chú."
Ba Tiêu lại hỏi hắn: "Năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Mười tám ạ." Vương Nhất Bác mỉm cười đáp.
Ba Tiêu im lặng một hồi, bỗng nhiên quay sang hỏi con trai mình: "Chiến Chiến, các con qua lại được bao nhiêu lâu rồi?"
Tiêu Chiến thẳng thừng lắc đầu: "Ba đừng hiểu nhầm, bọn con không có... Cậu ta là..."
"Ờ?" Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn chằm chằm vào anh, vẻ mặt uy hϊếp, chậm rãi móc điện thoại di động của mình ra, cầm trên tay rồi mở khóa màn hình.
Tiêu Chiến hiện tại có mười cái miệng cũng không dám trả lời bừa, vì nghĩ kỹ, nếu bây giờ ở cạnh Vương Nhất Bác nói hươu nói vượn, không biết hắn sẽ lại náo loạn thành cục diện gì. Thế là anh đành giải thích: "Chưa lâu chưa lâu, với cả cậu ta tuyệt đối không có thai, ba mẹ phải tin tưởng con."
"Ừ thì không mang thai, nhưng người ta cũng là một cô gái trong sạch, cứ đi cùng với con như vậy, con cũng không thèm nói tiếng nào, nhất định phải chờ hôm nay người ta tìm đến tận cửa làm loạn mới chịu nói ra?" Ba Tiêu nghiêm khắc khiển trách: "Thật không ra gì!"
"Chú ơi, con đã không còn trong trắng, giờ con đã là người của anh ấy." Vương Nhất Bác chớp chớp đôi mắt, nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa.
Ba Tiêu nhìn Vương Nhất Bác một chút, không nổi nóng với hắn mà lại lớn tiếng trách mắng con trai mình: "Con có biết mẹ con hôm nay xấu hổ thế nào không, dì Phương đó là bạn học của ba, nếu con đã có bạn gái, sao không chịu nói sớm! Để làm loạn thành ra cái dạng gì rồi!"
Tiêu Chiến túm lấy một góc áo, có chút tức giận mà quệt mồm nhưng không dám phản bác.
Vương Nhất Bác làm ra vẻ như không hề phát hiện mình chính là thủ phạm tạo ra những chuyện "Làm loạn" "Xấu hổ" trong lời nói của người ta, lại tựa như thân quen đã lâu, đi đến kéo cánh tay của ba Tiêu: "Chú, chú mắng hay lắm, anh ấy bội tình bạc nghĩa như vậy, cứ thế ném con ở lại bên kia! Con rất vất vả mới tìm được tới đây!"
Ba Tiêu giật nảy mình, có chuyện gì xảy ra với cô gái này vậy? Làm sao khắc chế được cô gái này? Ông tuổi đã cao nhưng không chịu được mấy kiểu hậu bối nhiệt tình lại to gan như này đâu! Lại làm bộ hắng giọng một cái, ổn định lại thần kinh, nghĩ nghĩ muốn đẩy cô nàng tránh ra, nhưng không dám hành động tuỳ tiện, ông đành phải nhìn về phía vợ mình mà cầu cứu ——
Mẹ Tiêu hỏi Vương Nhất Bác: "Con tự mình đến đây sao? Ba mẹ con có đồng ý không?"
"Không có, cho nên bọn họ khoá hết thẻ của con lại rồi, bây giờ con không có chỗ nào để đi, trên người lại không có tiền." Vương Nhất Bác giang tay ra, nói chuyện lưu loát đến độ nước chảy mây trôi.
"Như vậy sao được, nhanh chóng liên lạc với ba mẹ của con đi, bọn họ sẽ lo lắng lắm." Mẹ Tiêu không yên tâm nói.
Tiêu Chiến lúc này mới tỉnh ngộ: "Để con gọi điện cho mẹ cậu ta!" Nói rồi liền tìm ra tên liên hệ để gọi, nhưng mà gọi mãi lại không có người nghe máy.
Vương Nhất Bác giống như đã biết trước, bình tĩnh duỗi lưng một cái ngồi phịch xuống ghế sô pha, không hề cho rằng mình là người ngoài: "Chú dì ơi, tối nay con ngủ ở đâu ạ?"
Mẹ Tiêu đi đến trước mặt con trai: "Không liên lạc được sao?"
Tiêu Chiến cau mày lắc đầu. Đây là số điện thoại riêng của phu nhân ở Anh Quốc, không biết hiện tại bà ấy có đang ở Anh Quốc không. Người duy nhất có khả năng khống chế được Vương Nhất Bác lại không liên lạc được, Tiêu Chiến lần này thật hết cách.
Tiêu Chiến còn nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, tự hỏi có nên tìm biện pháp khác hay không.
Chợt nghe thấy mẹ mình ngây thơ nói: "Trong nhà chỉ có hai phòng ngủ thôi, nếu không con ngủ với dì đi, để Chiến Chiến ngủ cùng với ba nó."
Tiêu Chiến gấp gáp nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ! Mẹ muốn cho cậu ta ở lại sao!"
Mẹ Tiêu không hiểu vì sao con trai lại lớn tiếng với mình, chóng mặt nói: "Nếu không thì làm sao bây giờ, con bé không có chỗ nào để đi, trời cũng đã khuya lắm rồi."
"Để cậu ở nhà nghỉ đi!" Tiêu Chiến hùng hổ đi tới lôi kéo Vương Nhất Bác còn đang ngồi trên ghế sô pha: "Đi."
Vương Nhất Bác lại giống như một con cún con không chịu di chuyển: "Tôi không có tiền!"
Tiêu Chiến trừng mắt với hắn: "Tôi cho cậu là được chứ gì!"
"Tôi không tìm được hộ chiếu!"
Tiêu Chiến biết rõ hắn đang nói hươu nói vượn, nhưng vẫn không có cách nào bắt hắn đi được, lôi kéo kiểu gì cũng ngồi yên bất động.
Vương Nhất Bác bỗng nhiên nhảy dựng lên chạy đến bên cạnh mẹ Tiêu, nũng nịu ôm lấy bà mà thút thít : "Mẹ~ mẹ ơi, nếu như con bị đuổi ra đường, không may gặp bọn trộm cướp hoặc bị lưu manh tập kích giở trò thì phải làm sao bây giờ?"
Đúng lúc này ở dưới lầu vang lên tiếng còi inh ỏi của xe cảnh sát chạy ngang qua, rất hợp với tình hình hiện tại.
Mẹ Tiêu nhìn sắc trời bên ngoài, nhất thời mềm lòng: "Chiến Chiến, nếu không thì hôm nay trước hết cứ để con bé ngủ lại đây đi, một cô gái mà... Rất nguy hiểm, con bé ngủ với mẹ cũng được."
"Không được!" Tiêu Chiến kịch liệt phản đối: "Để cậu ta ngủ ở chỗ con!"
?
Mẹ Tiêu và ba Tiêu hết nhìn nhau rồi lại nhìn chằm chằm vào con trai của mình.
Không nghĩ rằng con trai mình lại có lúc bá đạo như vậy.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cô Em Này Có Chút Mãnh Liệt [Bác Chiến]
- Chương 19