Chương 15

Buổi chiều chủ nhật, khó có được ngày thời tiết sáng sủa như vậy. Ánh nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ mà rọi vào trong phòng, một giai điệu âm nhạc nhẹ nhàng được phát ra.

Tiêu Chiến tay chân luống cuống chỉnh lý lại tài liệu về cùng một chỗ cẩn thận, vừa mới cầm trên tay, điện thoại trên bàn đã chấn động, anh dùng tay còn lại bắt mắt.

"Alo? Dạ, giáo sư, em sẽ lập tức mang qua cho thầy, không có gì đâu ạ, lát nữa gặp thầy sau." Anh nhanh chóng nhét điện thoại di động vào túi, tắt điện rồi đóng cửa phòng lại.

Sóng biển từng đợt nhẹ nhàng chậm chạp đánh vào bờ cát, cậu thiếu niên thoải mái nằm dưới dù che nắng, trên mặt đeo kính râm, bên dưới mặc một chiếc quần short đầy hoạ tiết sặc sỡ, để lộ ra l*иg ngực và cơ bụng rắn chắc.

Có người đưa nước trái cây đến, hắn đưa tay đón lấy rồi uống một ngụm, loay hoay bấm điện thoại, biểu tình vui vẻ đặt điện thoại ở bên tai.

"Alo? Đợi một lát, bây giờ tôi đang bận." Tiêu Chiến đem tài liệu trong tay giao cho giáo sư, ngượng ngùng khom lưng chào, xoay người sang hướng khác nhỏ giọng nói.

"Anh dám! Không cho phép cúp điện thoại." Vương Nhất Bác uy hϊếp nói.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ thở dài một hơn: "Ngoan, tôi bận thật mà, năm phút nữa sẽ đến chỗ cậu."

"Thầy Tiêu có nhớ em không?"

"..."

"Sao thầy Tiêu không nói gì? Có phải xấu hổ rồi không?"

"Ừm ừ... Chờ lúc nữa tôi đến chỗ cậu sau, tạm biệt." Anh hàm hồ ứng phó rồi tranh thủ thời gian mà cúp điện thoại, Tiêu Chiến quay người, thập phần cẩn thận mà xin lỗi giáo sư.

Giáo sư cười cười: "Không sao, yêu đương là như vậy mà, bạn gái em rất dính người sao?"

"Cậu ấy còn nhỏ tuổi cho nên chưa hiểu chuyện..." Tiêu Chiến nói mới được nửa câu thì im bặt, đột nhiên phát giác ra mình làm sao tiếp nhận danh phận bạn gái một cách tự nhiên vậy thì vội vàng lắc đầu, cười cười không nói nữa.

Ra khỏi viện nghiên cứu, anh liền gọi điện lại.

"Alo?"

"Em đã sắp xếp xe đến đón anh."

Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen chạy đến trước mặt anh, Tiêu Chiến ngồi yên vị trên xe. Xe đi một đường rất dài, anh nhanh chóng ngủ thϊếp đi, cuối cùng đột nhiên nghe được lái xe nói đến nơi rồi. Vừa mở mắt ra, xuyên qua cửa kính xe mà nhìn ra ngoài, bầu trời đỏ cam một mảng như màu vỏ quýt, thập phần đẹp đẽ.

Tiêu Chiến xuống xe, nhìn lên bầu trời mà thán phục, nhịn không được lấy máy ra chụp lại ảnh.

Đang lúc kiểm tra ảnh thì đột nhiên có người từ phía sau ôm lấy eo của anh.

Tiêu Chiến không tự giác lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.

"Vương Nhất Bác, sao cậu lại không mặc quần áo."

"Em đợi anh suốt cả một buổi chiều, chán muốn chết." Vương Nhất Bác ôm eo anh nũng nịu đáp.

Tiêu Chiến quay người lại, nhìn thấy đầu hắn vẫn còn ướt, trên vai vắt ngang một cái khăn tắm. Thế là anh kéo khăn tắm lên lau mặt cho hắn, giống như một bà mẹ già quan tâm con mà lẩm bẩm: "Ban đêm gió lớn, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh."

Vương Nhất Bác híp mắt tuỳ ý để anh lau đầu cho mình, khuôn mặt bị xoa nắn có hơi biến dạng. Hai má đầy đặn cùng với đôi môi căng mộng khẽ mỉm cười, cả người toả sáng lấp lánh. Mái tóc ướt nhẹp lộn xộn rũ xuống trước mặt, giống như chú cún con tội nghiệp.

Đáng yêu thật đấy.

Tiêu Chiến ngẩn người, mình tại sao có thể có suy nghĩ này?

"Nhất Bác!" Cách đó không xa có bảy tám nam nữ sinh tầm tuổi nhau chạy đến, hô hào tên thật của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn sang, Tiêu Chiến vội vàng hạ tay xuống.

"Bạn của cậu đến rồi? Chúng ta mau đi thôi!"

"Ừ." Vương Nhất Bác tùy ý nắm tay Tiêu Chiến, đuổi theo mấy người kia.

Tiêu Chiến thấy trước mặt có nhiều người như vậy, liền nghĩ không phù hợp, vội vàng rụt tay lại. Vương Nhất Bác lại cường thế nắm chặt hơn, dùng cả hai tay để nắm lấy tay anh, không cho phép anh né tránh.

Hai người bọn họ đi đằng sau mấy người kia, cứ như vậy vừa đi vừa nói chuyện ồn ào. Trong nhóm người, có một cậu nhóc với mái tóc xoăn màu nâu quay đầu quan sát bọn họ một chút, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, sắc mặt hơi khó coi.

Tiêu Chiến cảm nhận được ánh nhìn chăm chú kìa, liền ngẩng đầu nhìn lại cậu nhóc, nhưng mà không quá hai giây sau, cậu nhóc đã quay đầu đi, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Đi đâu đây?" Tiêu Chiến nhìn xung quanh trong chốc lát, chợt phát hiện ở bên bờ biển có một chiếc... Du thuyền?!

Tiêu Chiến còn đang khϊếp sợ vẫn chưa lấy lại được tinh thần, Vương Nhất Bác đã nắm lấy tay anh, theo đoàn người đi lên cầu thang vào trong boong tàu.

Tiêu Chiến hiếu kỳ ngó ngang ngó dọc, còn sờ thử thân thuyền, có chút hưng phấn.

"Có vẻ như anh còn vui hơn cả lúc nhìn thấy em?" Vương Nhất Bác không vui tóm lấy cánh tay của anh.

Tiêu Chiến bị đau, nhíu mày vô tội nhìn hắn: "Cậu thì có cái gì lạ đâu, còn đây là lần đầu tôi nhìn thấy du thuyền cao cấp đấy. Thật là đẹp quá đi, còn lớn nữa, giống y như một tòa nhà vậy..." Cảm thán xong, anh nhón chân ngửa đầu lên nhìn ra xa để thấy được toàn cảnh.

Vương Nhất Bác vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn bộ dạng này của anh, không nhịn được mà mỉm cười, bước đến rồi xoa nắn hai bên má mềm mịn trên mặt anh: "Thầy Tiêu đáng thương quá à, anh Chiến của em ơi, tại sao anh có thể dễ thương như thế cơ chứ..." Nói rồi hắn khẽ hôn lên bờ môi hồng hồng nhuận nhuận kia một cái.

Tiêu Chiến bất ngờ vì hành động có phần nhiệt tình của hắn, vừa vui vẻ lại vừa khó chịu.

Trong khoang thuyền được trang trí cẩn thận, rất náo nhiệt sôi động. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến người trước kẻ sau bước vào. Có người đưa cho hắn áo khoác để mặc vào.

Mấy người bạn đứng hai bên đột nhiên "Phanh" một tiếng mà bắn pháo hoa, tiếng nổ khiến Tiêu Chiến phải bịt lỗ tai lại. Nhanh chóng bước đi, chậm rãi mở mắt, giấy màu sặc sỡ đang bay loạn khắp nơi, tiếng thét chói tai hoà lẫn với tiếng nhạc, có người đẩy ra một cái bánh sinh nhật cực lớn. Mấy thiếu nam thiếu nữ cùng nhau hát bài hát chúc mừng sinh nhật.

Tiêu Chiến cũng đi theo chỉ huy của dàn nhạc, rồi đứng một bên lẳng lặng theo dõi bọn họ, trong lòng cảm thán tuổi trẻ thật là tốt.

Bánh sinh nhật được đẩy đến trước mặt Vương Nhất Bác, cả đám nam sinh xông tới, bám vai hắn cao giọng nói: "Nào, mọi người cùng uống champagne, chúc Nhất Bác của chúng ta, em gái Đan Đan của chúng ta, sinh nhật 18 tuổi vui vẻ!"

Nụ cười ở trên mặt Tiêu Chiến lập tức cứng đờ.

Bầu không khí thập phần nhộn nhịp, người trẻ tuổi rất thích ầm ĩ, nhao nhao đưa quà tặng. Đều là mấy món đồ đắt tiền, Vương Nhất Bác nhìn một chút, lạnh nhạt nhận lấy. Cậu nhóc với mái tóc xoăn màu nâu kia đứng sát bên cạnh Vương Nhất Bác mỉm cười đến xán lạn, khıêυ khí©h nhìn về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đứng tại chỗ, cảm thấy mình thực sự không hợp với chỗ này, yên lặng đi ra ngoài. Vương Nhất Bác vừa nhấc mí mắt lên đã nhìn thấy.

Tiêu Chiến đứng bên trên boong tàu hóng gió thổi qua. Lan can trên thuyền được trang trí bằng những bóng đèn mini lấp la lấp lánh, phản chiếu xuống mặt nước đen tuyền, có vẻ rất lãng mạn.

Thở dài, anh cười một tiếng, cũng không biết tại vì cô đơn hay tại vì điều gì khác, có thể do ghen tị với tuổi trẻ hoàn mỹ của người khác, cảm thấy có chút thương cảm cho bản thân đi.

Điều kiện của gia đình Tiêu Chiến rất bình thường, thời điểm anh tầm tuổi Vương Nhất Bác đã phải cố gắng đi làm thêm để kiếm tiền trả học phí, còn chuẩn bị thi đại học. Cuộc sống quả thật không dễ dàng, nhưng anh không muốn làm một người tầm thường. Có điều những người nghèo như anh, nói nghe thì dễ một chút thì cũng không biết chính mình còn có thể quật cường được bao lâu...

Anh cúi đầu miết ngón trỏ cùng với ngón cái, buồn cười nghĩ, có lẽ mình cần một điếu thuốc.

"Sao vậy?" Giọng nói của Vương Nhất Bác vang lên ở sau lưng.

"Hôm nay cậu mới tròn 18, không phải từng nói với tôi là đã trưởng thành rồi sao?" Tiêu Chiến hừ một tiếng, ngữ khí nhàn nhạt, giống như không quá để ý việc này: "Đồ lừa gạt."

"Thế nào lại thành em lừa anh rồi? Ở Anh Quốc 16 tuổi đã được tính là trưởng thành rồi. Là thầy Tiêu quá ngốc nghếch." Vương Nhất Bác tựa người trên lan can, nhìn vào xa xăm, gió đêm thổi lên mái tóc vàng tỏa sáng long lanh như lông vũ của hắn, lộ ra gương mặt tinh xảo của cậu thiếu niên, cùng với thần sắc quật cường.

"Vâng vâng vâng." Tiêu Chiến nghiêng đầu sang chỗ khác, cúi xuống, có vẻ như không muốn nhìn hắn thêm nữa.

Vương Nhất Bác cẩn thận từng chút một tiến tới: "Giận sao?"

"Tuy rằng em còn nhỏ tuổi, nhưng em vẫn có thể... Ơ, " đột nhiên một chiếc hộp đen được bọc bằng nhung được đưa tới trước mắt, Vương Nhất Bác giật nảy mình, giương mắt nhìn Tiêu Chiến một chút, rồi lại nhìn chiếc hộp một chút, nhất thời thụ sủng nhược kinh[1]: "Đây, đây là cái gì?"

[1] Thụ sủng nhược kinh: được chiều chuộng, sủng ái mà sinh ra lo sợ.

Tiêu Chiến mỉm cười, cầm hộp quà lắc lư trước mặt hắn: "Quà sinh nhật đó. Không muốn thì..." Vừa nói vừa làm bộ thu tay về.

"Muốn! Đương nhiên muốn!" Vương Nhất Bác kích động giật lấy, không chờ đợi gì lập tức mở ra. Vừa rồi đám bạn tặng nhiều món quà xa xỉ như vậy, cũng không thấy hắn vui vẻ đến mức này.

"Gì đây... Cà vạt?"

Một chiếc cà vạt tơ tằm màu xanh đậm nằm gọn bên trong hộp, Vương Nhất Bác kỳ quái cầm lên rồi khẽ chạm vào nó.

"Không phải cậu sắp tốt nghiệp sao? Không biết cậu thích gì, cho nên đành mua cái này."

"Tại sao lại là cà vạt?"

"Không có lý do gì cả, không thích thì trả lại cho tôi..." Tiêu Chiến thờ ơ ghé người vào trên lan can, nhìn về phía trước.

Vương Nhất Bác hừ một tiếng, nhưng vẫn là cẩn thận xếp gọn lại.

Bỗng nhiên Tiêu Chiến nhỏ giọng nói: "Hi vọng sau khi đã trưởng thành rồi cậu sẽ ngày một tốt hơn."

Một cơn gió lớn thổi qua nhấn chìm lời thì thầm này của anh, Vương Nhất Bác không nghe rõ, vội vàng túm lấy anh hỏi: "Anh vừa nói gì cơ?"

"Không có gì," Tiêu Chiến xoa xoa đầu hắn, "Vương Nhất Bác, sinh nhật vui vẻ nha."