Điện thoại đột nhiên reo lên.
Tiêu Chiến như bình thường mà trả lời cuộc gọi: "Cổ Tử?"
Bên kia lại là giọng nói nức nở của một cô gái: "Em, em là bạn gái của anh ấy... Anh còn nhớ em không?"
Tiêu Chiến nhíu mày, có chút ngoài ý muốn: "A, San San hả." Lần trước đến công ty bạn gái của Cổ Tử phỏng vấn xong, ba người còn cùng nhau đi ăn một bữa cơm.
"Sao vậy?" Cảm giác được giọng nói của San San vừa yếu ớt lại bất lực, anh dịu dàng hỏi thăm.
San San khóc lóc mà đứt quãng kể lể lại câu chuyện, Cổ Tử đánh nhau với người ta nên đã bị đưa đến đồn cảnh sát, đối phương hình như có bối cảnh rất khá, bọn chúng không cho nộp tiền bảo lãnh, không biết định dạy dỗ anh ấy thế nào nữa. Em thực sự không biết nên làm sao bây giờ, đành phải nhờ sự giúp đỡ từ người bạn duy nhất của Cổ Tử mà em biết, không còn cách nào khác.
Tiêu Chiến cau mày, sốt ruột đứng dậy, lại bị người ta ấn xuống ngồi lại chỗ cũ.
Lúc này anh mới một lần nữa đem sự chú ý đặt lên người đang ngồi trước mặt: "Vương Nhất Bác, đừng nháo, tôi có việc gấp."
"Ồ?" Vương Nhất Bác chống cằm rồi hạ tầm mắt xuống: "Vừa hay tôi cũng có việc gấp."
Tiêu Chiến cảm thấy kỳ quái mà nhìn hắn: "Việc gì?"
Vương Nhất Bác chậm rãi ung dung lấy điện thoại ra, ấn hai lần, đem màn hình quay về phía anh mà lắc lắc hai cái.
Tiêu Chiến nheo mắt lại nhìn kỹ, khi đã thấy rõ hình ảnh trên màn hình điện thoại, ánh mắt lập tức từ nghi hoặc chuyển thành kinh hoảng, rồi đến phẫn nộ, cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên.
"Vương Nhất Bác! Cậu!"
"Ấy," Cổ tay hắn khẽ đảo để tránh động tác giành lấy của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng linh hoạt nhanh chóng thu lại di động, vẻ mặt hững hờ nói, "Thầy Tiêu sao lại cướp đồ của người khác thế?"
"Sao cậu có thể? Sao có thể làm như vậy!" Hai gò má Tiêu Chiến đỏ bừng, tức giận đến nói năng không rõ. Cao giọng trách cứ, hốc mắt cũng bởi vì kích động mà bao phủ một màn hơi nước óng ánh.
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn điện thoại một chút rồi lại ngước mắt nhìn anh, liếʍ môi một cái, cười tươi: "Thầy Tiêu không hài lòng với trình độ chụp ảnh của tôi sao? À, còn có đây nữa, anh nhìn xem tấm này tư thế của Thầy Tiêu còn dâʍ đãиɠ hơn, còn tấm này bờ môi của Thầy Tiêu thật mê người, tấm này thì biểu cảm rất chân thật..."
"Đủ rồi!" Tiêu Chiến tức giận ngắt lời hắn: "Đồ hạ lưu!"
Vương Nhất Bác vui vẻ cười không ngừng nghỉ: "Anh nói không sai, tôi là đồ hạ lưu, còn thầy Tiêu thì thật cao thượng. Nhưng vậy thì có làm sao đâu, tôi có thể không ngừng vấy bẩn thầy Tiêu, để cho anh biến thành dạng người giống như tôi vậy."
Tiêu Chiến khẽ cắn môi, nhào tới muốn cướp điện thoại, Vương Nhất Bác tránh né một chút rồi buông lỏng tay, hết sức vui vẻ mà chống tay vào hông: "Cứ từ từ mà xóa, ổ cứng của tôi vẫn còn."
Tiêu Chiến ném điện thoại của hắn xuống đất, nhưng chưa hết giận, còn giẫm lên nó hai phát.
Suy cho cùng vẫn là người trưởng thành, tức giận xong não bộ đã tỉnh táo hơn một chút. Anh chỉnh lại quần áo, trầm giọng hỏi: "Cậu muốn thế nào?"
Vương Nhất Bác vậy mà tốt tính đến mức nhặt điện thoại di động lên, phủi phủi mấy cái.
"Từ giờ trở đi, không cho phép không nghe điện thoại của tôi, mỗi lần tôi gọi đều phải có mặt."
Lúc Tiêu Chiến tới đồn cảnh sát, bạn gái Cổ Tử – San San đang ngồi trên ghế cạnh bàn cảnh sát, nước mắt trên mặt đã khô cạn. Trông thấy anh đến, hai mắt lập tức đỏ lên, chào một tiếng rồi nắm lấy cánh tay của Tiêu Chiến, lại bắt đầu khóc.
"Hic... Đều tại em. Anh Tiêu, đều tại em."
Tiêu Chiến vỗ vỗ bàn tay cô để trấn an, đỡ cô ngồi xuống ghế: "Từ từ nói, từ từ nói."
"Là thế này, công ty của bọn em có một vị cổ đông luôn muốn dùng quy tắc ngầm với em, gần đây có hành động thực sự vượt quá giới hạn, em phải tìm Cổ Tử nói chuyện, anh cũng biết tính tình anh ấy rất dễ xúc động... Liền, liền chạy đi đánh nhau... Hic... Đều tại em..."
Tiêu Chiến nghe xong cảm thấy đau đầu, người ta có tiền có thế, còn bọn họ chỉ là những người dân thường không có gì trong tay, không thể tránh động chạm được sao? Cổ Tử cũng thật là xúc động quá đi...
"Hức hức người kia có quen biết với cục cảnh sát, bắt người nhất định không chịu thả, còn nói muốn để anh ấy ngồi tù mục xương... Bọn chúng rất hung dữ, em sợ Cổ Tử ở trong đấy bị đánh chết thì phải làm sao bây giờ, em biết ăn nói thế nào với ba mẹ anh ấy..."
Tiêu Chiến suy nghĩ, muốn tháo chuông thì phải nhờ người buộc chuông, muốn giải quyết vấn đề, vậy thì phải tìm đến người bắt đầu mọi vấn đề.
"Người bị đánh kia đâu?"
"Alex à... Anh ta..." San San thút tha thút thít hết nhìn đông rồi lại nhìn tây: "Lúc em đến đây cũng không để ý... Có thể đã không còn ở chỗ này."
Tiêu Chiến xoa xoa huyệt thái dương: "Có cách liên lạc không?"
San San nghĩ nghĩ, ôm lấy di động sợ hãi mà lắc đầu: "Em sợ..."
"Em đưa anh số của anh ta, anh sẽ gọi."
Tiêu Chiến bấm xuống số điện thoại của đối phương, một giọng nam trầm thấp vang lên: "Alo?"
"Chào ngài, tôi là bạn của Cổ Gia Trình chính là người hôm nay đã thất lễ với ngài. Tôi thay mặt anh ấy nói lời xin lỗi."
"Ừ..." Người kia ngắn gọn đáp.
"Tôi muốn hỏi một câu rằng chúng ta có khả năng hoà giải không? Phía ngài Alex đưa ra yêu cầu gì bên chúng tôi cũng sẽ cố hết sức để đáp ứng."
"À, cậu là người thông minh đấy. Để San San nghe máy."
Tiêu Chiến thở dài, cùng đã ngờ tới sự việc sẽ phát triển như hiện tại, trao đổi ánh mắt với San San.
San San nơm nớp lo sợ mà nghe điện thoại, vâng vâng dạ dạ một hồi rồi cúp máy.
"Anh ta nói chờ một lúc nữa anh ta sẽ tới rồi cùng bàn bạc lại." Biểu tình trên mặt San San đều là vẻ u ám: "Là lỗi của em, em chuẩn bị sẵn tâm lý rồi."
Tiêu Chiến liếc cô một cái, không nói gì thêm. Thế giới của người trưởng thành chính là tàn khốc như thế.
Hai người ngồi chờ rất lâu, Tiêu Chiến còn đang ngủ gật thì giật mình tỉnh lại, nhìn thấy San San khẩn trương đứng lên. Anh cũng vội vàng đứng lên theo, vuốt vuốt mặt, cảm thấy hai mắt vẫn còn mơ mơ màng màng.
"Ngài Alex."
"Là... em?" Một thân người cao lớn phát ra giọng nói trầm thấp giống với giọng nói vừa nãy ở trong điện thoại.
Tiêu Chiến chớp mắt mấy cái, còn chưa kịp nhìn rõ đối phương đã bị người ta ôm chặt vào l*иg ngực rộng lớn: "Ha ha ha, thật là trùng hợp! Bé thỏ trắng, chúng ta quả là có duyên phận tuyệt vời!"
Đây là ai vậy? Tiêu Chiến ghét bỏ nghĩ.